Duyên số hay sự lựa chọn

Bảo Quyên
Chia sẻ Zalo

Kinhtedothi - Chị, cũng như nhiều người phụ nữ đứng trước cuộc hôn nhân không hạnh phúc nhưng chẳng thể lý giải được tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này.

Bởi đó là duyên số hay chính bởi sự lựa chọn của bản thân, khi chưa thật hiểu cặn kẽ người mình lựa chọn đi cùng suốt cuộc đời.

Ảnh minh họa.

Trong số không ít người từ kỹ sư, công chức, thậm chí cả giám đốc công ty tư nhân… đến với chị, nhưng chị không ưng ai mà lại chọn anh. Anh không có gì đặc biệt, nhưng bù lại có vẻ ngoài khá bắt mắt, dáng thư sinh, lời ăn tiếng nói cũng nhỏ nhẹ, hiền lành. Những ngày yêu trôi đi trong hạnh phúc, mọi chuyện chỉ bắt đầu trở nên đen tối sau ngày cưới không lâu. Về sống chung dưới một mái nhà, chị mới biết đằng sau cái vẻ nhỏ nhẹ mềm mỏng của chồng mình là một con người không mấy dễ chịu. Con một, nên anh rất hay hờn dỗi và làm nũng. Trước kia anh hay làm nũng bố mẹ giờ thì cả vợ. Anh không bao giờ đụng tay đụng chân vào việc nhà giúp đỡ vợ đã đành. Hơn thế, tiền kiếm được đồng nào anh cũng nướng hết vào lô, đề, rồi còn tính đến chuyện chơi chứng khoán, mặc dù không mấy hiểu về nó. Con người thật của anh quá đối nghịch với những gì chị từng biết, làm nhiều lúc chị như thấy mình đang sống với ai chứ không phải chồng.
Rồi khi chị sinh con gái đầu lòng, anh càng đổ đốn hơn. Anh thích tham gia những cuộc tiệc tùng nhậu nhẹt với đám bạn. Sau mỗi lần uống xong, anh nằm vật vã như đứa trẻ, rồi nôn oẹ đầy nhà, rên rỉ cả đêm bắt vợ phục vụ. Công to việc lớn trong nhà một mình chị phải gánh vác hết đã đành, anh còn không để chị yên, thi thoảng thấy chị đi đâu về muộn hay có bạn bè đến chơi, anh lại gây chuyện. Chửi mắng chán, nhiều lần anh còn thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với vợ. Cay đắng nhưng chị cũng không dám kêu, bởi sợ bố mẹ buồn, sợ bạn bè, hàng xóm lời ra tiếng vào và bước vào cuộc hôn nhân này là lựa chọn của chị, không thể trách ai được. Chị cứ âm thầm cố nuôi dưỡng bất lực cuộc hôn nhân mà chị cũng không định nghĩa được đang là gì. Nhưng chính cái sự nhẫn nhịn quá của chị cũng không cảm động gì đến anh, mà càng đẩy mọi bất hạnh đi xa hơn. Anh hành hạ chị theo đủ cái cách mà anh ta nghĩ ra. Ngày lại ngày, sự mệt mỏi về thể xác, đau đớn về tâm hồn làm chị không còn sức để sống. Và hệ quả tất yếu là chị đã kiệt sức. Nằm trên giường bệnh, chị thấy mình đã đến lúc thay đổi suy nghĩ, đã đến lúc bỏ đi cái duyên số mà chị đang lấy ra hàng ngày để an ủi bản thân. Đã đến lúc phải nghĩ đến quyết định cần thiết để giải phóng mình và cả đứa con tội nghiệp nữa.
Với một người phụ nữ khác, cũng “đang sốc” bởi sự lựa chọn của mình. Chị đã không ít lần tự hỏi, mình phải làm gì bây giờ? Và cũng đã tự hỏi mình: “Tôi đã làm gì để cho tình cảm của chúng tôi giữa lúc yêu và lấy nhau lại khác xa đến vậy?”. Trước khi lấy chồng, chị nghĩ cuộc sống vợ chồng thật đơn giản và rất màu hồng, đó sẽ là một gia đình ấm cúng. Anh là mẫu đàn ông hiền ít nói, khá trầm lắng và không biết cách giao tiếp với bên ngoài. Chị thì ngược lại, nhưng không hiểu vì sao anh lại yêu chị và chị đã bị tấm chân tình của anh làm cảm động. Chị còn nhớ rất rõ, rất cả những gì anh nói với chị: "Anh thấy mình rất may mắn khi gặp được em. Anh sẽ không bao giờ làm cho em phải buồn phải khổ". Cũng chỉ vì câu nói này, mà đến bây giờ sau mấy năm kết hôn, chị cũng không thể nào lý giải được bất hạnh. Nên mỗi lần anh làm một điều gì đó khiến chị buồn, chị lại tự nhủ với mình rằng anh không cố ý đâu, trong lòng anh vẫn yêu chị giống như ngày xưa.
Nhưng cuộc sống vốn rất phức tạp, quan hệ gia đình không tốt, va chạm, cãi vã. Bây giờ, ngược với những lời nói khi xưa, anh thẳng thắn thể hiện là anh không còn tình yêu đối với chị. Không chỉ là lời nói, anh còn thể hiện bằng chính hành động của mình. Gần đây, cách anh nói chuyện với chị làm chị thật sự nhận không biết mình có phải là vợ anh không? Anh cho chị cảm giác, anh ban phát cho tôi ngày nào thì biết ngày ấy.
Buông tay hay là níu kéo. Chị cứ day dứt với câu hỏi ấy. Chị cứ tưởng rằng tất cả những lời yêu thương nóng bỏng đầy hứa hẹn của anh là có thật nên mới phải nhận hậu quả ngày nay. Mọi thứ như muốn vỡ tung trong chị. Chị cứ cầu mong mình có một vòng tay vững chắc để che chở và bao bọc lấy mình.
Còn với người phụ nữ trong câu chuyện phía trên. Sau khi quyết định phải dứt ra khỏi cuộc hôn nhân bất hạnh. Bây giờ, hàng ngày đi làm về nhà, cơm nước, quanh quẩn bên con, chị cũng đã thấy mình hạnh phúc lắm rồi. Dù cuộc sống hàng ngày có thể còn nhiều khó khăn, dù những vết thương chưa lành trong chị. Nhìn con, chỉ có một điều làm chị vẫn áy náy không yên, đáng lẽ con phải có một gia đình hạnh phúc và một người bố thương yêu nó hết mình, nhưng chị đã không thể đem lại những thứ đó cho con. Trước đây chị trách móc anh lắm, còn bây giờ chị hiểu chính tại vì mình đã chọn nhầm người.