[Gia đình] Tôi là một người chồng tồi

Nam Ngư
Chia sẻ Zalo

Kinhtedothi - Khi quyết định cưới, tôi chỉ nghĩ đơn giản em là người con gái tốt và phù hợp với tôi, vì em ngoan và biết chăm lo cho gia đình. Và vì khi ấy tôi cũng không còn trẻ, tôi muốn yên bề gia thất.

Tôi và em quen nhau trong nhóm hội đồng hương, và vì cùng họ nên chúng tôi đã rất nhanh thân nhau chỉ bằng những bình luận qua lại. Sau vài lần hẹn gặp trực tiếp, em cũng đã đồng ý làm bạn gái, và chỉ sau một năm chúng làm đám cưới.
Tôi đã không thành thật với em, đã không nói rõ về tình trạng sức khỏe của tôi. Sau khi về sống chung nhà, tôi cứ lo rằng nếu biết về bệnh của mình, có thể em sẽ rời xa tôi. Nhưng không, em nói thương tôi nhiều hơn mỗi khi nhìn tôi phát bệnh. Căn bệnh của tôi không quá nguy hiểm, nhưng nó khiến tôi trở nên cáu gắt, yếu đuối, và vô dụng. Mỗi lần như vậy, em lại kiên nhẫn nghe tôi mắng chửi mà không một lời than trách. Tôi đã rất cố gắng để kiềm chế nhưng kết quả vẫn khiến em bị tổn thương.
 Ảnh minh họa.
May mắn một chút, tôi được gia đình hỗ trợ nên tôi đã mua được một căn nhà nhỏ nên cũng đỡ phải lo chỗ chui ra chui vào, cuộc sống coi như cũng được thoải mái hơn một chút. Lúc trước chỉ có tôi với cô em gái ở nên không quan tâm nhiều đến nhà cửa như thế nào, miễn có chỗ ở là được. Khi có em về, em bàn với tôi về việc sửa nhà cho gọn gàng cao ráo sạch sẽ, vì nghĩ đến những con sắp chào đời sẽ có nơi ở thoáng mát. Vậy là em gom tiền cùng tôi phụ sửa nhà, em vay mượn thêm ông bà ngoại.
Căn nhà được sửa khang trang hẳn, rồi những đứa con lần lượt chào đời. Vì ông bà hai bên đều ở xa nên em phải nghỉ làm ở nhà chăm con. Từ ngày em quanh quẩn ở nhà chăm con làm việc nhà, tôi bỗng đổ đốn và cảm thấy coi thường em. Tôi bực dọc mỗi khi về nhà thấy cơm chưa được nấu xong, quần áo chưa được thu, hay đồ chơi của con bày bừa ra nhà. Tôi bắt đầu cằn nhằn nhiều hơn, thậm chí là chửi bới, nói em vô dụng khi cả ngày ở nhà mà không làm việc gì ra hồn.
Em im lặng! Tôi càng nghĩ rằng mình đúng, nên số lần chửi, thậm chí xúc phạm em ngày một nhiều. Hàng tháng tôi chỉ đưa em một nửa lương, vì cho rằng như thế là đủ chi tiêu cho cả gia đình. Em không nói gì, chỉ im lặng lo vun vén cho gia đình.

Một ngày, em nói em muốn đi làm lại, con cái đã đến tuổi gửi nhà trẻ, em muốn phân chia công việc nhà và con cái với tôi. Tôi đương nhiên không đồng ý, em đi làm là việc của em nhưng việc nhà, việc chăm con em vẫn phải chu toàn. Em đi làm được 2 tuần nhưng không thể chịu nổi khi sáng dậy sớm lo cho 2 đứa trẻ đi học, rồi chạy đi làm, tối về lo chợ búa cơm nước dọn dẹp, rồi lại lo cho 2 đứa tắm giặt ăn ngủ. Em xin nghỉ làm, tôi cũng kệ không quan tâm.

Cơ quan cắt giảm nhân sự, và tôi nằm trong số đó, vậy là tôi thất nghiệp. Mọi chi tiêu trong nhà đều phải vun vén trong số tiền trợ cấp thất nghiệp tôi nhận được mỗi tháng. Ở nhà, ra vào đụng mặt nhau, cộng thêm sự khó chịu vì không có việc làm, tôi cằn nhằn em nhiều hơn. Em đi xin việc làm, và giao hết việc chăm con nhà cửa cho tôi. Khi này tôi mới thấy hết được sự vất vả của em trong bao nhiêu năm qua, chỉ riêng việc chăm sóc 2 đứa con cũng đã khiến tôi đuối sức, tôi không thể dọn nhà hay nấu nướng được nữa. Tôi đề nghị em ở nhà, còn tôi sẽ nỗ lực kiếm việc làm.

Hôm qua, em ốm. Lần đầu tôi thấy em ốm nặng như vậy, nhưng vẫn một mình cố gắng tự đi mua thuốc, vẫn lo đưa đón con, vẫn nấu nướng dọn dẹp. Khi này, tôi thưng em vô cùng nhưng hoàn toàn bất lực, vì tôi cũng đang bị căn bệnh nan y hành hạ. Và cũng là lần đầu tôi lên cơn bệnh mà không có em chăm sóc. Nghĩ lại mới thấy bản thân tồi tệ vô cùng, em chăm lo cho tôi, cho gia đình bao nhiêu năm trời, vậy mà khi em ốm vẫn phải một mình tự chăm mình.

Khi nhận ra sự tồi tệ của bản thân, và sự chịu đựng của em bao năm qua khiến tôi quyết tâm phải thay đổi bản thân. Căn bệnh này sẽ còn theo tôi mãi, nhưng tôi hứa sẽ cùng em san sẻ việc nhà, hứa sẽ kiếm nhiều tiền để em không vất vả, để khi em bệnh tôi có thể chăm sóc cho em.