KTĐT -Lật tờ lịch tường thấy là lạ khi đập vào mắt dòng chữ ngày 1 tháng 4. Em nghĩ ra một trò chơi cho ngày đáng nhớ này.
Em uể oải thức dậy sau tiếng chuông báo thức quen thuộc. Những cãi vã gần đây làm em kiệt sức, muốn buông lơi tất cả. Em biết rằng cả hai cùng hồi hộp chờ ngày ra tòa kết thúc cuộc sống địa ngục trần gian.
Lật tờ lịch tường thấy là lạ khi đập vào mắt dòng chữ ngày 1 tháng 4. Em nghĩ ra một trò chơi cho ngày đáng nhớ này.
Em vạch kế hoạch tỉ mỉ cho một ngày dịu dàng cuối cùng dành cho anh. Chu đáo chuẩn bị tô phở bò thật to cùng rau thơm và ớt cho một buổi sáng cuối tuần, em còn tự tay pha ly cafe đen sóng sánh, loại cafe anh thích nhất.
Em cắm những bông hoa hồng đỏ thắm ở bàn ăn và lau nhà thật sạch. Em vò bằng tay những chiếc sơ mi nhiều màu của anh. Em đã cảm thấy hạnh phúc biết mấy. Đã lâu lắm rồi em không làm nhiều việc vì anh như thế. Chắc chắn là sẽ không bao giờ em làm lại những việc nhỏ nhặt dành cho anh như những ngày đầu lấy nhau, trừ hôm nay: Ngày em cho là cuối cùng để làm việc đó. Cũng là ngày em muốn chơi một trò chơi thật lạ kì: Trò chơi giả dối của ngày cá tháng Tư.
Em cũng chọn cho mình chiếc váy xanh dương anh mua tặng sinh nhật năm ngoái và búi tóc thật gọn gàng, trang điểm thật xinh. Nhìn vào gương, thấy mình như trở lại thủa ban đầu. Vậy là kế hoạch đã trọn vẹn. Việc tiếp theo chỉ là gọi anh dậy bằng những lời nói ngọt ngào, êm ấm. Tưởng như đơn giản nhưng sao thấy khó thế. Gắng gượng mãi em mới ấp úng được vài lời:
- Anh yêu, nắng đã lên đến tận bậu cửa rồi. Anh dậy đi nào...
- Hôm nay em sao vậy? Không muốn cãi nhau à?
Em lém lỉnh cười thật tươi mà anh thì nhăn nhó khó chịu.
“Đúng là không thể chịu nổi con người này nữa. Đã thế cho biết tay. Em sẽ cho anh biết cảm giác hối tiếc khi để tuột mất một người vợ tuyệt vời như em là thế nào? Lúc ấy em sẽ rất thích thú khi nghe những lời van xin từ anh”.
Viễn cảnh tươi đẹp do em tưởng tưởng ra chưa kịp hoàn chỉnh đã nghe tiếng cằn nhằn của anh:
- Nước nóng cái kiểu gì thế này hả em? Em vừa mang từ tủ đá ra à?
Em cố bình tĩnh mà chạy lại dịu dàng:
- Nước lạnh quá hả anh yêu? Em xem nào. Để em đi lấy thêm nhé!
- Thôi khỏi cần. Anh xong rồi. Chán em quá!
Anh ngồi vào bàn chén ngon lành bát phở không để lại cặn và nhấm nháp cafe mà chẳng thèm khen lấy một câu. Cuối cùng em không nén nổi cục tức mà xách làn đi chợ.
Chiều muộn, em mới trở về. Cửa nhà đã khóa, không khí ùa lên một chút lạnh lẽo. Em cảm thấy trống vắng trong lòng quá! Chắc anh lại đi nhậu với đám bạn cùng cơ quan, chẳng thèm đoái hoài hay nhắn một tin cho em biết. Kế hoạch của em đã tiêu tan. Anh không hề cảm thấy hạnh phúc vì những việc em đã cố gắng dành cho anh sáng nay.
Lạ thay trên bàn có một lá thư nhỏ. Em uể oải đọc:
“Em yêu của anh, anh đã rất hạnh phúc vì sáng nay. Chiếc váy rất đẹp và em cũng rất xinh. Anh đã rất hối tiếc vì thời gian qua luôn mang lại cho em phiền toái. Nhưng nếu em yêu muốn rời xa anh để tìm đến một thế giới khác hạnh phúc hơn, anh sẽ ra đi và luôn cầu chúc cho em hạnh phúc”.
Em òa khóc và thốt lên trong tiếng nấc nghẹn ngào. Em biết mình còn yêu anh biết mấy. Có lẽ nào lại vậy
Và rồi, trước mặt em là một bàn tay với chiếc mùi xoa xanh dương xinh xắn: “Em bị lừa rồi em yêu ạ. Tòa án vừa gọi cho anh. Nhưng anh đã hủy đơn ly hôn”.
Hóa ra trong trò đùa này, cả hai đều là người thua cuộc.