Việt Nam vươn mình trong kỷ nguyên mới

Choáng váng trước bí mật của con

Chia sẻ Zalo

KTĐT - Lời trẻ ngô nghê khiến chị choáng váng nhưng vẫn kịp dặn con gái: “Đây là bí mật chỉ mẹ và con biết, đừng kể ai nghe, hứa nhé”.

Chị nhận ra thói quen nằm ì ở nhà xem phim, chơi game vào hai ngày cuối tuần của anh đã biến mất từ bao giờ.

Anh siêng năng đưa con đi chơi mà không đợi chị nhắc nhở hay đề nghị. Anh bảo dẫn hai đứa nhỏ đi dạo công viên, đi hội chợ, đến nhà mấy đồng nghiệp. Hôm nào đi chơi với ba về, các con cũng vui vẻ ríu rít khiến chị cứ nghĩ thế là sướng, vì chồng biết chung tay chăm sóc, dạy dỗ con cái.

Thế nhưng, tình cờ trong những câu chuyện không đầu không đuôi của hai đứa trẻ, chị loáng thoáng nghe con nhắc đến cô Hương. Cậu em trai hơn hai tuổi rất mến cô ấy, trong khi con gái lớn thì có vẻ không thiện cảm. Một lần, cậu em trai nhắc: “Xe kéo của cô Hương cho em nè, chị Hai không được đụng vô nha”, khiến cô chị nhớ đến điều gì đó, quay sang nói với mẹ: “Con ghét cô Hương”. Chị ngạc nhiên hỏi lại, dù chưa biết cô ấy là ai: “Sao lại ghét hả con?”. Con bé hậm hực: “Lúc con với em ngồi thú nhún, cô với ba nắm tay nhau. Ba đã bỏ tay ra khi con nhìn, nhưng con thấy hết”.
 
Choáng váng trước bí mật của con - Ảnh 1

 

Lời trẻ ngô nghê khiến chị choáng váng nhưng vẫn kịp dặn con gái: “Đây là bí mật chỉ mẹ và con biết, đừng kể ai nghe, hứa nhé”. Con bé đồng ý. Chị tìm hiểu mới biết, Hương là cô đồng nghiệp trẻ mới về làm chung ở công ty anh gần một năm nay. Anh cười giả lả: “À, con bé đó hả? Sinh viên mới ra trường, tính con nít lắm. Nó thích chơi với trẻ con thôi, chứ anh thì có chuyện gì để nói với nó đâu”. Dù “không có chuyện gì để nói” nhưng khuya nào anh cũng nhắn tin qua lại với cô nàng rồi “phi tang” hết chứng cứ. Chị không cần kiểm tra cũng biết, vì quá hiểu tính chồng. Anh vốn không bao giờ nhắn tin, cần là bấm số gọi ngay. Chồng chị chúa ghét việc ôm lâu cái điện thoại.

 

Buổi tối, nhân lúc con trai lại nhắc đến cô Hương, chị nói ngay: “Con nó quý cô Hương vậy thì cuối tuần này anh mời cô ấy đến nhà chơi. Em sẽ nấu món gì đó ngon ngon đãi bạn anh một bữa”. “Thôi, bày vẽ chi cho mệt, có phải thân thiết gì đâu”. Chồng dùng dằng bao nhiêu thì chị càng mềm mỏng thuyết phục bấy nhiêu, ra vẻ hiếu khách và quý bạn của chồng. Cuối cùng, “cô Hương yêu quý” của con trai chị đã đến nhà. Thằng bé vui mừng, níu áo cô rối rít gọi tên. Lát sau, ba mẹ và gia đình cô em gái của anh cũng đến, dẫn theo con gái của anh chị vốn sang nhà nội chơi từ hôm qua.

Sự có mặt của đông đủ người thân là ý muốn của chị. Điều đó khiến anh rất bất ngờ. Suốt bữa ăn, anh cứ nơm nớp lo, tự hỏi liệu vợ đã “biết gì” chưa, nếu đã biết thì biết đến đâu, cô ấy đang định làm gì… Cô Hương cũng không được tự nhiên. Cô lọt thỏm giữa câu chuyện vui vẻ của đại gia đình. Ba mẹ anh không quan tâm, thậm chí tỏ ra khó chịu khi con trai đưa một người bạn khác giới về ngồi cùng bàn tiệc. Cô Hương chỉ còn biết thỉnh thoảng cười cảm ơn khi nữ chủ nhân gắp thức ăn cho vào chén và hỏi han vài câu xã giao. Chị để ý thấy cô tránh né con gái chị. Như nhận ra sự lạc lõng của mình, xong bữa ăn, cô xin phép về ngay. Ông bà bảo cháu gái chào cô, con bé vùng vằng xụ mặt. Người lớn chưa kịp bảo con bé đừng “cứng đầu”, thì nó đã lớn tiếng mắng thằng em bằng giọng rất người lớn: “Giỏi thì theo luôn đi”. Mắng em xong, tự dưng con bé sụt sịt khóc: “Cô đừng tới nhà con nữa. Con ghét cô!”.

Mọi người đều sững sờ, kể cả chị. Chị biết mối quan hệ của chồng và cô kia chỉ mới nhen nhóm. Thay vì làm ầm lên, chị muốn tỏ vẻ không biết gì và làm cho cô ấy tự nhận ra việc không thể chen vào hạnh phúc gia đình chị, một kiểu “ghen nguội” của người phụ nữ thông minh và sâu sắc. Chị hoàn toàn không lường trước tình huống trớ trêu. Cô Hương hơi bẽ mặt khi ra về. Có lẽ cô sẽ không dám gặp lại con gái của chị.

 

Anh cũng ngừng “phiêu lưu” từ đó vì kịp nhận ra sự đổ vỡ đang chực chờ nếu tiếp tục “mạo hiểm”. Giữa anh và con gái có một bí mật: “Con đã kể mẹ nghe là thấy ba nắm tay cô Hương. Và con đã hứa đó là bí mật giữa con và mẹ”.