Việt Nam vươn mình trong kỷ nguyên mới

Cuối tuần không anh…

Chia sẻ Zalo

KTĐT - Cuối tuần, thường gợi cho con người ta nỗi hoài niệm về thời xa vắng, về một miền kí ức đã trôi dạt vào quá khứ.

KTĐT - Cuối tuần, thường gợi cho con người ta nỗi hoài niệm về thời xa vắng, về một miền kí ức đã trôi dạt vào quá khứ.

Cuối tuần, mọi người thường làm gì nhỉ? Đi chơi cùng nhóm bạn, con gái thì shopping, tụ tập ăn uống hay chí ít cũng là tán gẫu? Cuối tuần, thường là lúc mọi người tụ họp trong tổ ấm của mình sau một tuần làm việc mệt nhọc, con cái về thăm gia đình, được nói chuyện cùng bố mẹ; cháu được ông bà thưởng quà vì có thành tích học tập tốt, thật vui và hạnh phúc.

Cuối tuần, giành cho những đôi lứa yêu nhau được chìm ngập trong niềm hạnh phúc sau những ngày bận rộn.

Cuối tuần, thường gợi cho con người ta nỗi hoài niệm về thời xa vắng, về một miền kí ức đã trôi dạt vào quá khứ.

Cuối tuần, em vẫn phải tới lớp. Còn nhớ khi em than: “Thứ 7 mà vẫn phải học cả ngày anh à!”, anh mắng yêu: “Em đi học, còn anh, thứ 7 vẫn đi dạy thêm để… sau khi dạy về là muốn chạy nhanh tới em nè”. Anh có lúc… tinh nghịch vậy đó. Và từ đó, em không thấy việc phải đến lớp học vào ngày thứ 7 là một áp lực nữa, ngược lại, thấy vui và hạnh phúc lắm anh à, vì luôn có anh kề bên động viên em.

Cuối tuần, sau buổi tối đi dạy Võ thuật về, anh lại tắm rửa rồi vội vội vàng vàng ăn cơm để chạy đến bên em, có khi anh còn không kịp ăn cơm nữa chứ. Anh bảo: “Chỉ gặp em thôi là anh thấy no bụng rồi!” Em vui và hạnh phúc lắm, anh biết không?

Cuối tuần, anh và em thường cùng nhau đi dạo trên con đường quen thuộc của chúng mình, con đường mà em đã từng nghĩ rằng nó sẽ theo suốt cuộc đời sinh viên của em, và cho cả đến sau này nữa. Trên con đường đó mãi in hình dấu chân của anh và em, con đường đã chứng kiến những kỉ niệm ngọt ngào một thời của hai đứa, “con đường tình yêu”, em đã gọi như vậy đấy, anh còn nhớ không?

Cuối tuần, anh lại đưa em ra biển. Anh bảo anh muốn em được thư thái sau một tuần học tập vất vả cùng bao mối quan hệ khác nữa. Bên em, anh kể cho em nghe rất nhiều chuyện, chuyện về cuộc sống, kể về những ước mơ, những dự định cho tương lai của chúng mình. Cuối tuần là lúc tâm hồn con người ta được thư giãn và nhẹ nhàng hơn để có thể thoải mái thực hiện những kế hoạch của mình phải không anh?  

Cuối tuần, anh thường chở em đi ăn những món ăn mình thích, đi xem cảnh thành phố lúc về đêm, cùng đứng trên cây cầu quen thuộc và ngắm biển, ngắm trời sao…

Cuối tuần, hạnh phúc càng nối lại gần nhau hơn!

Nhưng… những lúc đó, em đâu hình dung được, nếu một ngày em không có những ngày cuối tuần như thế nữa thì sẽ thế nào đây?

… Cách đó một quãng thời gian dài… Cuối tuần của em hiện tại: Cuối tuần không anh!

Cuối tuần không anh, sao đêm dài và nhạt nhẽo thế? Đêm về mang theo cái lạnh của mùa đông càng làm tâm hồn em thổn thức. Thứ Bảy không anh, mùa đông không anh! Từ nay em sẽ sống những ngày không có anh ở bên, và cho đến bao giờ, bao giờ em mới tìm lại được những ngày cuối tuần trước đây hả anh? Có bao giờ không anh?

Cuối tuần, không anh, em một mình lang thang dọc phố, nhìn ánh đèn đêm mờ mờ ảo ảo, nhìn dòng người qua lại tấp nập. Hình như ai cũng đang cố chạy xe thật nhanh để tới nơi cần tới, và… bất chợt thấy ai đó đang hạnh phúc bên nhau, tim em khẽ rung lên, “Mình cũng đã từng như vậy đó!”. Cuối tuần, một mình đi dạo phố thế này, có ai nghĩ là em bị “hâm” không anh nhỉ? Chắc là có. Em cũng thấy vậy đó, nhưng không sao hết, tại mình… một mình mà! Phố xá cũng nhộn nhịp, đông vui là vậy, mà sao… lòng lại buồn thiu! Ừ thì… “phố đông vui chỉ vắng bóng anh” mà! Bỗng, cảm thấy cay xè nơi khoé mắt. Nước mắt ư? Chảy để làm gì thế kia?

Cuối tuần không anh, em trở về gác trọ, nơi mà trước đây anh vẫn ghé chân, bây giờ… tự hỏi “anh đâu rồi?”, lại nhớ, nhớ về một miền kí ức, lấp lánh niềm vui lẫn nỗi buồn và cả cái mặn chát của từng giọt nước thấm vào bờ môi.

Cuối tuần, mình em với em, ôm nỗi nhớ về một người đã xa!