Ở tuổi 40, điều khiến anh suy nghĩ nhiều nhất là gì? Tôi nghĩ ngợi nhiều nhất về những năm tôi ở tuổi 20. Khi còn trẻ, tôi luôn nghĩ năm tôi 40 tuổi sẽ như thế nào nhỉ? Và ngay lúc này, khi đã ở tuổi 40, tôi ao ước có một phép mầu để giúp mình có thể quay ngược thời gian. Tôi ước mình mãi mãi được là tuổi 20. Cái cảm giác mình đã ở tuổi 40 phần nào khiến tôi thấy sợ… Anh thấy sợ điều gì? Sợ già, sợ mình không còn nhiều thời gian để làm những việc mà mình đam mê. Khi ở tuổi 20, con người ta đang hừng hực nhựa sống, muốn thử thách trong mọi thứ, kể cả khi thất bại cũng dễ dàng đứng lên làm lại. Ở tuổi 40, dù đam mê vẫn còn cháy bỏng nhưng người ta thận trọng hơn trong từng bước đi, trong từng hành động bởi sợ sai, thất bại. Và khi nỗi sợ kéo đến thì mọi việc bắt đầu diễn tiến chậm lại.
Khi có mọi thứ, người ta thường xóa mờ đi những gì chưa hay trong quá khứ, anh thì ngược lại? Tôi thật sự không có được mọi thứ như mọi người nghĩ đâu. Có những khoảng trống riêng tư mà chỉ người trong cuộc mới cảm nhận được. Quá khứ là một phần của cuộc đời tôi. Tôi cảm ơn cả những điều hay và chưa hay mà tôi đã trải qua trong quá khứ để có một Đàm Vĩnh Hưng như hôm nay. 40 tuổi, anh vẫn ở đỉnh cao của sự nghiệp. Người chinh phục đỉnh cao cũng sẽ có cái khổ của họ, còn anh thế nào? Họ luôn phải làm khác đi để hơn hẳn những người ở bên dưới mình vì trong đám đông đó có không biết bao nhiêu là thách thức và đòi hỏi. Tôi cũng thế thôi, cũng phải lựa chọn, hành động để phù hợp với nơi mình đang đứng. Với tôi, chinh phục khán giả mới là việc làm được đánh giá là đỉnh cao. Anh thường nói về sự cô độc của chính mình. Những tưởng anh sẽ không thấu hiểu sự cô độc theo đúng nghĩa của nó?
Đó mới chính là bi kịch của tôi… Được bao nhiêu người chú ý, tung hê, yêu mến, ngưỡng mộ, thậm chí… khát khao. Ấy vậy mà sao tôi vẫn chưa thể yêu trở lại một cách đàng hoàng nhất, nghiêm túc nhất… Tôi sợ sẽ làm tổn thương thêm người khác và với cả trái tim mình nữa. Điều mong mỏi nhất đối với anh khi bước đến tuổi 40? Điều này làm khó tôi đấy. Tôi dành nhiều thời gian để suy nghĩ về điều này và không có bất kỳ lựa chọn nào cả. Bởi lẽ, tôi đã phải phấn đấu từng ngày. Tôi không đặt ra bất cứ chỉ tiêu nào cho mình ở những cột mốc thời gian cụ thể nào đó. Tôi chưa bao giờ nghĩ ở cái tuổi 30, 35 hay 40 mình phải làm những gì hay có được những gì. Tôi cứ phấn đấu hết sức mình cho mọi việc mình làm. Chỉ có điều, ở tuổi 40, tôi mong mỏi nhất chính là sự hiện diện của hai đứa con của tôi trên cõi đời này.