Đoạn đường khá dài để tôi nhận ra: Toàn bộ hành khách, trừ người lái xe, đều chìm trong thế giới “ảo” mà chiếc điện thoại di động mang lại.
Thói quen không vận động cùng công nghệHơn chục năm trước, ai sở hữu một chiếc điện thoại di động dù chỉ có chức năng nghe - gọi - nhắn tin, cũng đã là “oách”. Thế mới có chuyện người ta để chuông điện thoại như loa phát thanh, khi chuông đổ thì ngạo nghễ bắt máy, nói oang oang cho cả thiên hạ biết dù ở bất cứ nơi đâu, trong hội nghị, cuộc họp, thậm chí cả ở… đám ma. Bây giờ, điện thoại tràn ngập và đủ mọi chức năng. Theo số liệu của Tổng cục Thống kê, hiện hơn 70% dân số Việt Nam sử dụng smartphone (điện thoại thông minh), riêng 3 tháng đầu năm 2017, người Việt chi tới gần 20.000 tỷ đồng mua smartphone. Chiếc điện thoại không còn là vật dụng “hiếm có khó mua”, song cách người ta ứng xử với điện thoại hình như vẫn không khác xưa là mấy.
Chụp ảnh tự sướng là trào lưu của giới trẻ hiện nay. Ảnh: Trần Dũng |
“Alo” nơi công sở - chuyện không nhỏ Ở thời smartphone lên ngôi, có thể nói là đếm trên đầu ngón tay những chiếc điện thoại di động chỉ vẻn vẹn: Nghe – gọi – nhắn tin. Thế nên chả trách được “dân công sở” toàn iPhone, Galaxy Note… đa chức năng để như thu nhỏ thế giới và nhu cầu giải trí vào trong tầm tay. Nhưng chính cách ứng xử với vật dụng nho nhỏ ấy nơi công sở, tưởng là chuyện nhỏ mà cũng lắm điều phải nói.Không hiếm để bắt gặp tiếng chuông điện thoại lanh lảnh réo giữa không gian “lặng như tờ” của phòng họp, phòng làm việc đang giờ “vào ca”. Người sơ ý quên không tắt chuông trước khi vào làm việc, và có cả người vô ý mặc kệ cho điện thoại thản nhiên reo giữa lúc ai nấy đang tập trung cho công việc. Đấy là chưa kể thời công nghệ, nhiều người còn cài cho mình những kiểu chuông “độc”, mà khiến ai cũng phải chú ý. Không chỉ đơn thuần là các bản nhạc rap, rock, một câu hát, mà còn là những câu kiểu như hiệu lệnh, tiếng reo…, thôi thì “trăm hoa đua nở”, mọi thứ theo ý thích của người dùng. Chả thế mà giữa phòng họp của công ty Đ.D, ai nấy đều bất ngờ vì câu réo rắt: “Bẩm cụ! cụ có điện thoại ạ!”. Người ta cười vì tiếng chuông hài hước, cười cả vì chủ nhân của tiếng chuông ấy vô duyên.Lại có người điện thoại réo gọi, nhưng vì không muốn nghe số máy đó, nên thản nhiên lẳng điện thoại ra bàn cho thả sức kêu. Không khí làm việc bị phá tan vì tiếng chuông điện thoại bất thường ấy, thế mà chủ nhân vẫn chẳng hề hấn, ngồi lầm bầm: “Gọi mãi!”. Chẳng hiểu điện thoại tiện ích, hiện đại để làm gì, mà chủ nhân chẳng “nỡ” bấm phím ngắt tiếng cho bớt ảnh hưởng đến mọi người? Rồi lại có người tắt chuông đấy, nhưng ngồi giữa phòng làm việc mà nói chuyện cứ như… ở giữa nhà mình. Đồng nghiệp nhíu mày khó chịu, có người lấy tai nghe lắp vào để làm việc tiếp…, nhưng hình như mấy hành động đó chưa đủ để thay một lời nhắc với người đang “tiếng nói át cả tiếng bom” kia.Lại lắm cô nàng như thể mắc bệnh “nghiện” điện thoại. Đang giờ làm việc mà cứ nhoay nhoáy nhắn tin, chat chít với bạn bè. Chuông để nho nhỏ, thậm chí chẳng để chuông, nhưng cứ dăm ba phút lại cầm điện thoại lên, hoặc cúi xuống bàn lướt phím điện thoại. Chợt hỏi, công việc làm được bao nhiêu với cái phong cách hành chính ấy ở nơi công sở? Có những chàng, nàng ý tứ hơn, mỗi khi có điện thoại thường đi ra ngoài hành lang nghe, không để mọi người bị ảnh hưởng vì những chuyện riêng tư của cá nhân. Thế nhưng, một buổi sáng chạy ra hành lang nói chục cuộc điện thoại thì đã có thể gọi là hết buổi sáng hay chưa?...Không phải ngẫu nhiên mà đa số các phòng làm việc của các ngân hàng như BIDV, Techcombank, VCB… đều yêu cầu nhân viên không được sử dụng điện thoại trong giờ làm việc. Nhiều công ty lại có quy định chung chung “Giữ gìn trật tự nơi công cộng”, nhưng thực chất là lời nhắc lịch sự khi nói cười, sử dụng điện thoại nơi công sở. Nhưng xét cho cùng, quy định có được thực hiện hay không đều nằm ở ý thức của người sử dụng điện thoại. Chuyện “alo” nơi công sở, tưởng rất nhỏ nhặt, nhưng là cả một câu chuyện văn hóa, cần sự để tâm của mọi người.Phú Gia |