Việt Nam vươn mình trong kỷ nguyên mới

Năm cùng tháng tận

Chia sẻ Zalo

Kinhtedothi - Hàng cây già đã trút lá đỏ, tuổi theo mùa trôi xa, người đã đến rồi đi sao em còn mong mỏi? Ngày tháng cạn rồi, sao em còn đứng đấy, chơi vơi?

Chiều tan sở, em lạc giữa ngã ba đường. Nhấp nháy đèn xanh đỏ, huyên náo tiếng người xe, âm thanh thành thị khiến em quên lối về. Em đánh rơi hồn mình nơi ngã ba bon chen, chật chội, ngã ba đường ồn ã mà vô cùng cô đơn.

Về thôi em, về thăm căn gác nhỏ giữa lòng thành phố hay lũy tre làng ấm áp lời hỏi han. Khoảng trời thơ dại và thời thiếu nữ hoa mộng của em ở đó. Về với mùa cải xao xác nở ven sông, khung cửa sổ đong đầy tiếng rao muộn. Về soi gương để thấy quầng mắt thâm mệt mỏi, dáng em gầy hao, lận đận những lo toan. Em dẫu bao nhiêu tuổi vẫn là cô gái nhỏ cần bàn tay mẹ vuốt tóc em ru ngủ, cần tiếng cha hỏi han những buổi đi sớm về khuya. Về đi em để biết lòng còn thơ dại, biết tuổi già đang níu tay mẹ cha.

Tháng 12 hấp hối nói lời tiễn biệt, em nhớ cho năm cũ sắp tàn. Em biết không ý nghĩa hai từ “buông bỏ”? Là tìm lối ra khi bước đi không nỡ bởi vướng víu những thứ em đặt tên kỷ niệm. Kỷ niệm chỉ nên giống một tấm hình cũ, năm mới em đem lau chùi rồi mỉm cười nhớ nhung. Kỷ niệm đâu phải nơi em sống, nơi em chôn vùi thanh xuân và nước mắt. Người ta khóc khi buồn đau, tiếc nuối quá khứ nhưng nước mắt long lanh rơi vì hạnh phúc hiện tại, vì sum vầy đoàn tụ còn đẹp hơn bội phần.

Kỷ niệm khó phai nhất thường là những cuộc tình.  Cuộc tình dù chóng vánh hay dài lâu, dù êm đềm trôi hay vá víu đau khổ đều là những lần tim em thổn thức. Đời người được mấy bận biết tha thiết yêu đương nên em chớ lãng quên mối tình si một thuở nhưng đừng sa lầy vào tuyệt vọng, khổ đau.

Em ép mình cố quên hay tự ám ảnh sẽ không thoát ra được đều là những lối đi dẫn về ngõ cụt. Một cuộc tình vụt trôi, phải học cách chấp nhận tổn thương. Nhưng em sẽ đi qua nỗi buồn, đi qua cả nhung nhớ. Đoạn đường sóng gió ấy một mình em tự bước, để tìm người đồng hành khác, yêu em như chưa từng biết đổ vỡ, đớn đau.

Buông bỏ còn là biết dặn lòng an yên. Em day dứt làm gì những thứ đã mất. Một công việc, một cơ hội du học, vài người bạn không đáng có, những năm tháng tuổi trẻ,...Em đâu có phép thần thông để thay đổi quá khứ. Năm cùng tháng cận là thời điểm nghĩ về điều em muốn có, em đã trải nhiều mất mát để biết ước mơ thật quan trọng nhưng sự nỗ lực còn có phép màu kì diệu hơn. Phép màu đó Thượng đế không ban cho kẻ thích than vãn về giấc mơ đã mất.

Này em có nhớ năm mới thường khởi đầu bằng mùa xuân. Lúc đó có chồi non xanh biếc thay áo mới cho những cành ủ rũ, có nắng ấm bịn rịn đậu trên vai áo đã cũ nhàu, có cánh én bay về gẩy lên khúc ca trẩy hội. Thiên nhiên còn biết bừng tỉnh sau mùa đông xám xịt, sao em không biết gieo mầm trên mảnh đất tâm hồn đã bắt đầu cằn cỗi sau một năm bôn ba?

Đời sống tặng ta hạt mầm tha thứ. Tha thứ cho nhân loại, cho chính mình. Kiếp người quá ngắn ngủi để mang theo tị hiềm, em loay hoay trách móc những lỗi lầm thì năm tháng đã vội qua còn thời khắc nào em ngồi nối lại tin yêu. Tôi vẫn luôn tin rằng “em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh”. Em mang vào đời lòng tin yêu thơ dại, đời sẽ trả lại em nụ cười an nhiên.

Đồng hồ sắp điểm những tiếng linh thiêng chào năm mới, là em mong chóng già, là em xem nhẹ bước chân thời gian hay không biết kính sợ tạo hóa vô thường mà còn lầm lũi đứng giữa ngã ba?