Việt Nam vươn mình trong kỷ nguyên mới

Ngỡ ngàng khi nhìn vợ

Chia sẻ Zalo

KTĐT - Một ngày, bỗng bàng hoàng nhận ra vợ mình giản dị đến xuề xòa, mua quần áo theo tiêu chí dễ thay lúc vội; ít nhăn, không cần thường xuyên ủi.

KTĐT - Một ngày, bỗng bàng hoàng nhận ra vợ mình giản dị đến xuề xòa, mua quần áo chỉ theo tiêu chí dễ thay lúc vội; ít nhăn, không cần thường xuyên ủi.

Một ngày, nhìn vợ chợt ngỡ ngàng, thấy vợ mình khi cười đã có nếp nhăn phía đuôi mắt. Mà hình như vợ cũng ít cười dần, nên mình cũng ít có cơ hội để nhận ra thay đổi. 

Hình như lâu nay vợ cực quá, tất bật quá, lúc nào cũng ăn vội, đi nhanh, nói cũng ngắn gọn, nhiều cái “gạch đầu dòng” để đối phó với cái tính chểnh mảng, hay quên của mình.

Đâu rồi người phụ nữ lúc nào cũng nhẹ nhàng, khoan thai, chăm chút nhiều đến vẻ ngoài mà mình quen khi xưa nhỉ? Đâu rồi người phụ nữ vừa ăn vừa trò chuyện, vừa đùa giỡn với mình? Đâu rồi người phụ nữ thích đắp mặt nạ trái cây, thích ngồi hàng giờ ở tiệm, vừa gội đầu, vừa làm móng, vừa massage mặt? Đâu rồi người phụ nữ lãng mạn rủ mình đi ăn kem trong chiều mưa, lang thang nhà sách ngày có nắng, nhiều khi chỉ để xem bâng quơ, không mua gì cả?

Một ngày, bỗng bàng hoàng nhận ra vợ mình giản dị đến xuề xòa, mua quần áo chỉ theo tiêu chí dễ thay lúc vội; ít nhăn, không cần thường xuyên ủi. Tóc được cắt theo kiểu đỡ phải chăm sóc nhất. Làm móng đã có bấm móng tay, “sẵn cắt cho con, cho ba nó luôn”. Ăn uống thì ngồi xuống mâm là cắm cúi ăn, im lặng ăn, có nói thì chỉ với con: “Mẹ ăn xong sẽ đút cơm cho con, con nhé”.  

Giải trí đã có nhà thiếu nhi, tiệm thú nhún, sân chơi đầy cát ngoài công viên. Nơi đó, vợ mình vừa trông chừng con, vừa liếc vội vàng vào tờ báo bất chợt quơ được. Gần gũi nhau ư? Vợ bảo nhanh nhanh anh nhé, em chưa kịp ủi đồ cho cả tuần.

Một ngày, bỗng kinh ngạc thấy vợ mình thực tế, chi li đến sợ! Hình như thời siêu đắt đỏ này đã biến vợ mình thành một cái máy tính chuyên nghiệp. Tiền lương mình nộp, sau khi có ngắt bớt chút đỉnh đi cà phê, hẳn là không đủ?

Tiền gạo mắm, tiền chợ, tiền xăng, tiền học cho con, tiền sữa, tiền mấy cái hóa đơn hàng tháng, trăm thứ tiền linh tinh được bộ “vi xử lý” của vợ “bao” hết, mình cũng thấy nhẹ nhõm và yên tâm. Thỉnh thoảng cần thêm gì đó, mình hỏi vợ và nhận được câu cằn nhằn “thì tiền lương anh đó, từ tháng sau anh giữ lấy mà tự chi tiêu”.

Một ngày, bỗng xót lòng nhìn vợ, tự hỏi lâu nay có vô tâm, có ích kỷ không? Vợ mình đó ư? Sao thay đổi đến khác thường như vậy? Có phải là do vợ mình vụng về, không biết chăm chút bản thân, không biết “yêu bản thân” như những người phụ nữ khác, hay còn có nỗi thờ ơ của mình vô tình góp phần vào?

Một ngày nhìn vợ, bỗng giật mình nhìn lại mình