KTĐT - Đối với Moratti, sự thất vọng lớn lao của ông không phải là Inter không thắng, mà là San Siro vắng đến một nửa. Sau trận đấu, ông đã chỉ trích các tifosi bỏ mặc cho đội bóng thi đấu trong lạnh lẽo.
Nhưng Massimo, ngài hãy mở to mắt ra, chỉ cần xem Inter đá ra sao với Dynamo Kiev (và không chỉ trận này), là hiểu các tifosi có lí đến mức nào.
Kỷ lục tồi tệ
Chỉ trong 90 phút của trận đấu đáng nguyền rủa trên một sân San Siro cũng đang bị nguyền rủa bởi hội chứng Champions League, Inter của Mourinho, đội bóng được đắp bằng rất nhiều tiền của Moratti, đã lập 2 kỉ lục đáng xấu hổ: 1) trở thành đội ĐKVĐ Italia đầu tiên trong lịch sử (kể từ khi Champions áp dụng hình thức đá vòng bảng mùa 1991-92), đứng cuối bảng vòng loại sau 3 trận đầu, 2) phá kỉ lục không thắng lâu nhất trong lịch sử Inter ở Cúp châu Âu mà đội bóng của Verdelli và Zaccheroni làm được tại Champions League và Cúp UEFA trong mùa bóng 2003-04 với 7 trận.
Kỉ lục thứ nhất bao hàm 2 kỉ lục khác: cũng trong lịch sử Champions, chưa có bất cứ CLB Italia nào có được “thành tích” như Inter và tại Cúp này, cũng chưa từng có đội bóng Ý nào trải qua 4 trận sân nhà liên tiếp không biết đến chiến thắng. Kỉ lục thứ hai lại củng cố một kỉ lục khác: chưa bao giờ trong sự nghiệp cầm quân của mình ở Cúp châu Âu, Mourinho không thắng lâu đến thế, những một năm trời. Nhưng không cần phải đưa ra thêm những con số để chứng minh Inter hiện ở đẳng cấp nào trên đất châu Âu.
Cũng không cần phải nhấn mạnh hàng triệu hàng triệu bạc đã được bỏ ra để tăng cường sức mạnh, để đưa Eto’o, chuyên gia Cúp này về San Siro (trong 3 trận vòng bảng, chuyên gia này không ghi nổi một bàn). Chỉ cần nhìn cái cách mà Inter đã chơi và cách Dynamo đã đối xử với họ để hiểu vấn đề của đội bóng Mourinho ở chỗ nào: không ai nghi ngờ chất lượng của họ, nhưng không thể là 2 Inter khác nhau trong 3 ngày với chỉ với 1 thay đổi duy nhất làm cho đội trở nên mạnh hơn (Eto’o thay Balotelli, còn lại là tất cả những ai đã ra sân trận thắng Genoa 5-0. Và sai lầm của Inter là nghĩ rằng điều đó sẽ lặp lại trước Kiev).
Tự sát
Vấn đề nằm ở cái đầu của họ, trong tâm lí, trong sự lúng túng, thậm chí sợ hãi, trong cách tiếp cận trận đấu một cách sợ sệt, nhút nhát và bị động. Không ngạc nhiên khi cầu thủ Inter chơi tốt nhất là Sneijder, người thi đấu với một cái đầu lạnh và trạng thái tinh thần hoàn toàn thanh thản. Không ngạc nhiên khi ghi bàn là Stankovic và Samuel, những cầu thủ luôn có tinh thần tốt nhất. Những nỗ lực của họ, tiếc thay, không đủ để ngăn cản được cả một đội bóng vào trận là tê cứng trong một quá trình tiếp cận theo hướng tự sát: Chỉ sau 3 phút đã suýt thủng lưới, chỉ sau 5 phút đã choáng váng bằng bàn thua đầu tiên từ một lỗi của J.Zanetti, suýt thua thêm bàn nữa ở phút 26 (Shevchenko).
Bàn gỡ hòa của Inter được ghi trong một hoàn cảnh kì cục: một pha phản công trên sân nhà trước một đối thủ đang dẫn trước, và người phát ra đường bóng dài cho Stankovic ghi bàn không phải là Sneijder, mà là Lucio. Sự tuyệt vọng của Mourinho được thể hiện bằng việc tung Materazzi vào sân ở những phút cuối để chơi... tiền đạo, nhằm tận dụng chiều cao của anh trong những pha rót bóng bổng vào cấm địa đội bóng Ukraina. Sự vượt trội về thể lực và sức mạnh ở Serie A cũng như sự hoàn hảo của sơ đồ 4-3-2-1 chiến thắng trên sân Genoa không hề là chỗ dựa cho Inter như ở giải quốc nội. Không ai hiểu nổi những phép màu của Mourinho đi đâu trong một trận đấu mà Gazzaev của Dynamo thể hiện sự hơn hẳn Mourinho về khả năng tổ chức thế trận và kiềm chế đối phương.
Chỉ còn 1 trận sân nhà
Thổi ngọn nến mừng 1 năm không thắng trên đất châu Âu, Mourinho đặt toàn bộ hy vọng của Inter vào những trận đấu cuối. Nhưng 2/3 trận cuối, Inter phải đá trên sân Kiev và Barcelona. Barcelona đã thua, nhưng điều đó càng làm cho tình thế của Inter thêm ngặt nghèo, vì Rubin giờ đang tràn đầy hy vọng. Khoảng cách 1 điểm với 3 đội đứng trên là một cơ may không nhỏ cho Inter, nhưng lịch thi đấu sắp tới và cá tính ở Champions của Inter là những trở ngại lớn lao.
Nếu Mourinho thích “nhẹ không ưa ưa nặng”, tự đặt mình dưới giá treo cổ để rồi vào phút chót tự giải thoát như một người hùng, thì cái cách bao biện Inter đá kém ở vòng bảng mùa trước vì các đối thủ quá yếu nên cần phải gặp những đại gia để tăng thêm sự “kích thích” đã trở nên lố bịch. Vì Inter đã gặp M.U ở vòng 1/8 và điều gì sau đó chúng ta đã biết. Bây giờ, khẩu hiệu của Mourinho là: “Tại Kiev chúng ta sẽ chơi trận đấu của cuộc đời”. Trong 2 năm, Inter đã bỏ ra gần 200 triệu euro để rồi một ngày phải chơi “trận đấu của cuộc đời”, khi vòng bảng còn 2 trận đấu nữa mới kết thúc?
Tại sao Inter? 1) Tiếp cận trận đấu sai lầm: Trong một loạt trận Champions League, Inter vào cuộc với một sự tê cứng, bị động và nhút nhát, thiếu một sự ổn định trong tâm lí. Điều đó đã kéo dài trong suốt cả thập kỉ nay, và Mourinho chưa có cách nào để sửa chữa điều đó. Trong 2 trận với Rubin và Kiev, Mourinho đều bất ngờ trước lối chơi nhanh và áp sát ngay từ đầu của đối phương và những điều chỉnh chỉ đến trong hiệp 2, khi Inter đã ở thế bất lợi 2) Hàng thủ phơi bày điểm yếu: Ngoại trừ trận gặp Barcelona, khi các chân sút của Guardiola không trừng phạt nổi Inter, Rubin Kazan và Kiev đều biết cách tìm ra những lỗ hổng ở hàng thủ và tận dụng cơ hội để ghi bàn. Hàng thủ này đặc biệt chao đảo trước các đội chơi nhanh và dữ dội ở 2 bên cánh. Sự che chắn của các tiền vệ đối với hàng thủ không tốt. Về mặt cá nhân, Lucio mắc rất nhiều sai lầm. 3) Các tiền đạo quá cô độc: Các chân sút Inter chưa ghi nổi bàn nào ở vòng bảng và trong 2 trận gần nhất, luôn bị đối phương chia cắt với các tuyến dưới. Việc bổ sung Sneijder chưa đem lại hiệu quả cần thiết, vì một khi bị đối phương theo sát, anh không thể làm gì để hỗ trợ Eto’o. |