Tây Nguyên trong tưởng tượng của em là vùng đất đầy nắng và gió, con người giản dị. Em ao ước được sống trong cảm giác hòa mình giữa thiên nhiên, vô tư nói cười. Tây Nguyên vẫn là một vùng thơ trong em, mãi cho đến khi em thật sự đặt chân đến vùng đất ấy. Tình yêu đầu tiên bao giờ cũng đẹp và tròn đầy nhất. Đó là những tình cảm trong sáng, chân thành, niềm tin và hoài bão cùng nhau vun đắp. Em đã dành cho tình yêu đầu của mình hy vọng quá lớn lao để rồi ôm thất vọng. Rời bỏ thành thị, em đến với bản làng Bahnar. Em mong cuộc sống mới sẽ giúp em quên và bớt chênh vênh. Rồi em trở thành cô giáo của những học sinh đủ mọi độ tuổi trong cùng một lớp học. Mọi thứ không thật sự như tưởng tượng của em. Ngày đầu tiên lên lớp, các em học sinh đều tỏ ra thờ ơ với cô giáo mới. Một tuần trôi qua, bọn trẻ đến lớp thưa dần. Em đã không kìm nén được và nổi giận giữa lớp học chỉ có vài ba học sinh. Em sợ đến phát khóc khi một cô trò nhỏ người Bahnar nói với em: “Tao ghét cô giáo lắm, cô giáo ác lắm”. Em không hiểu sao chúng xưng hô với em vậy, em đã làm sai điều gì sao? Lúc đó, cán bộ huyện là anh đã đến vận động và làm “công tác tư tưởng” cho em. Em hiểu và không còn sợ nữa khi anh giải thích với em rằng đó là cách xưng hô bình thường của người Bahnar. Khi anh kể về mình, em thật xấu hổ. Anh cũng từng đi học ở thành phố, nhưng vì Tây Nguyên nơi anh sinh ra còn nghèo nên anh đã từ chối việc làm ở thành phố để trở về đây. Em ngại ngùng thổ lộ: “Em không vì lí tưởng đó mà tới đây, em chỉ đơn giản muốn trốn chạy mọi thứ, muốn tìm một nơi mới để khỏa lấp những muộn phiền”. Anh cười và nói em sẽ vơi đi nỗi buồn, yêu cuộc sống, yêu thêm mảnh đất Tây Nguyên. Cũng chính anh khẳng định chắc chắn rồi em sẽ muốn gắn bó với nơi này bằng tình yêu thật sự chứ không phải chỉ để lẩn trốn ưu phiền nữa. Nhưng điều kiện để những điều đó trở thành hiện thực là em phải tiếp tục ở lại đây làm cô giáo. Em đã bật cười và thừa nhận, anh làm công tác cán bộ tốt thật. Em tìm thấy niềm vui khi mang cái chữ đến cho bản làng. Em cũng không còn ngại ngần đến nhà để vận động các em đi học. Những lần cùng anh lội suối, qua nương đến bản, em cảm nhận sự khó khăn, vất vả để thêm cảm mến anh cán bộ huyện tốt bụng. Mỗi ngày thấy các em đến lớp nhiều hơn, học chữ nhanh hơn, em tin mình đang làm được một điều tốt. Ngày 20/11 đầu tiên em nhận được những món quà từ học sinh của mình. Em bất ngờ vô cùng khi cả lớp đợi trước nhà cô giáo để mang tặng cô gùi ngô và những bông hoa dại ven suối. “Tao yêu cô giáo lắm, cô giáo ở đây đừng đi nhé!”. Em ngập ngừng, giọt nước chỉ chực trào ra. Bỗng nhiên giọng anh vang lên phía sau: “Tôi cũng yêu cô giáo nữa, cô giáo đừng đi nhé”. Giờ đây em đã tiếp tục gắn bó với bản làng với những học trò thân yêu của mình, và với anh, bằng tình yêu thật sự rồi.