KTĐT - Tôi luôn tự hỏi, không lẽ, đàn ông cứ phải kiếm nhiều tiền hơn vợ mới thực sự là trụ cột gia đình. Người ta vẫn thường chẳng nói của chồng công vợ, tiền của ai chẳng được, miễn là thu nhập chính đáng đó sao. Cuộc sống sung túc của chúng tôi vẫn được bạn bè đưa ra làm một mục tiêu phấn đấu. Nhưng nội tình thì nào ai nó đắng cay thế nào.
Lúc lấy nhau, chúng tôi tay trắng. Anh thương con, lo cho vợ từng chút. Sau vài năm anh ấy một mình lo kinh tế. Giờ đây, với các khoản thu chính lại là từ tôi. Tiền anh kiếm, chỉ lo chi tiêu cho bản thân anh. Nhưng cũng chính từ đó, tôi mất dần sự chăm sóc của chồng. Anh khó chịu bắt ne, bắt nẹt từng cử chỉ đến lời nói. Tôi lỡ lời một chút là anh gầm lên: "Phải rồi, cô giỏi...". Lẽ ra gia đình là nơi nương tựa, nghỉ ngơi sau những ngày làm việc mệt nhọc, thì giờ đây tôi cứ phải canh chừng lời ăn tiếng nói sợ chồng giận.
Tôi biết, chồng tôi vốn là người tốt. Anh không rượu chè, đàn đúm bạn bè... nhưng chỉ có tội duy nhất là "thua vợ một cái đầu" trong việc kiếm tiền mang về cho gia đình. Có lẽ, ý thức đàn ông quá lớn đã khiến anh trở thành một người tự ti đến quá mức, muốn gồng lên khăng định mình trước vợ bằng những cách làm tiêu cực. Hôm rồi, chỉ vì bàn chuyện sửa lại cái nhà cho khang trang, anh nhất quyết không đồng ý. Hai vợ chồng to tiếng và tôi đau lòng khi người đầu gối tay ấp với tôi quát: "Ðừng có nhiều lời, gái phải theo chồng, nhân nhượng để cô đè đầu cưỡi cổ tôi, gia đình tôi. Không phải cứ xì tiền ra là muốn nói gì cũng được".
Tôi thật sự thấy cuộc sống của mình căng thẳng và mệt mỏi. Tôi cũng luôn tự hỏi không hiểu mình đã làm gì sai. Sau những giờ làm việc, tôi vẫn phải đi chợ, cơm nước, con cái... theo đúng những điều anh đã nói: "Nội trợ là việc của đàn bà". Đổi lại, tôi nhận được từ chồng không phải là cảm thông mà chỉ là những dằn vặt, mỉa mai bóng gió. Khi tôi quyết định phải thẳng thắn nói cho anh hiểu quan điểm của mình, rằng tiền vợ tiền chồng kiếm về không quan trọng, ít hay nhiều cũng không thành vấn đề. Tôi chỉ muốn vợ chồng cùng chia sẻ với nhau. Thì anh nổi đóa lên vì nghĩ rằng mình bị xúc phạm, bị coi thường. Những ngày sau anh buồn bã, tỏ rõ sự chán chường, phiền muộn bằng những bữa nhậu thâu đêm suốt sáng ở ngoài đường. Gia đình tôi đã buồn, lại như buồn thêm và tôi không hiểu mình còn chịu được bao lâu nữa.