Chúc mừng năm mới

Miên man chiều cuối năm

Phương Đông- Nhật Thành
Chia sẻ Zalo

Kinhtedothi- Chiều cuối năm, những tia nắng vàng nhẹ vắt qua mái hiên, lấp lánh trên từng chiếc lá, từng giọt sương còn sót lại sau một ngày lạnh. Gió khẽ len qua khe cửa, luồn lách vào từng ngóc ngách trong căn nhà nhỏ, mang theo hơi thở của đất trời chuyển mình chuẩn bị đón năm mới.

Không khí những ngày cuối năm luôn có một sự đặc biệt, vừa vội vã, vừa trầm lắng, khiến lòng người như chùng xuống, ngẫm nghĩ về một năm dài đã qua.
Không khí những ngày cuối năm luôn có một sự đặc biệt, vừa vội vã, vừa trầm lắng, khiến lòng người như chùng xuống, ngẫm nghĩ về một năm dài đã qua.

Trên con đường nhỏ dẫn ra chợ quê, người người hối hả với những gánh hàng cuối cùng. Tiếng rao, tiếng gọi nhau rộn ràng, vang vọng như hoà thành một bản nhạc không lời quen thuộc. Ai cũng tất bật, kẻ mua, người bán, những bó hoa cúc vàng, chậu quất, cành đào được gói ghém cẩn thận, như mang theo cả mùa xuân về nhà. Chợ quê ngày cuối năm không lớn, không sang trọng, nhưng lại chứa đựng đầy đủ những sắc thái của Tết. Từ hương vị của những đòn bánh tét, bánh chưng xanh, mùi thơm của thịt kho, của củ kiệu muối, đến sắc đỏ của những tờ giấy dán câu đối, sắc xanh non của lá dong... tất cả như hòa quyện, vẽ nên bức tranh Tết dân dã mà đầm ấm.

Trong ký ức của tôi, chiều cuối năm là những ngày đẹp nhất trong năm. Bà tôi hay ngồi bên hiên, đôi tay thoăn thoắt đan nốt chiếc giỏ tre để kịp bán cho khách vào ngày Tết. Mẹ thì bận rộn trong bếp, mùi bánh chưng thơm phức từ nồi luộc tỏa ra, cả gian nhà như ngập tràn trong hơi ấm. Tôi, một đứa trẻ nhỏ tuổi, luôn lăng xăng chạy ra chạy vào, phụ mẹ lau lá dong, gói bánh. Mỗi năm, niềm vui ấy lại được tái hiện, như một thước phim quay chậm nhưng không bao giờ nhàm chán.

Chiều cuối năm, trong không gian ấy, không phải vật chất mà chính tình cảm gia đình, sự sum vầy mới là thứ quý giá nhất.
Chiều cuối năm, trong không gian ấy, không phải vật chất mà chính tình cảm gia đình, sự sum vầy mới là thứ quý giá nhất.

Nhớ những năm xưa khi nhà còn nghèo, mẹ hay kể rằng mỗi lần Tết đến, ông bà phải tằn tiện cả năm mới đủ tiền sắm sửa vài món ngon. Dù đơn giản, nhưng ai cũng háo hức, đợi đến ngày cúng tất niên để ngồi quây quần bên mâm cơm, cùng nâng chén trà, trò chuyện về những mong ước cho năm mới. Chiều cuối năm, trong không gian ấy, không phải vật chất mà chính tình cảm gia đình, sự sum vầy mới là thứ quý giá nhất.

Thời gian trôi, cuộc sống đổi thay, những chiều cuối năm giờ đây đôi khi không còn vẹn nguyên cảm giác như xưa. Ở phố thị, tiếng còi xe dường như át cả tiếng gió. Những trung tâm thương mại rực rỡ ánh đèn thay thế cho chợ quê rộn ràng. Người ta tất bật sắm sửa, nhưng đôi khi không còn dành thời gian để cùng ngồi lại, cười nói bên nồi bánh chưng. Chiều cuối năm, với không ít người, trở thành cuộc chạy đua với thời gian để hoàn thành nốt những công việc còn dang dở.

Thế nhưng, với tôi, chiều cuối năm vẫn là một dịp thiêng liêng để chiêm nghiệm, để nhìn lại và để nhớ. Nhìn lại một năm đã qua, tôi thấy lòng mình nhẹ bẫng. Những vui buồn, những thành tựu hay thất bại, tất cả đều là những mảnh ghép quan trọng làm nên bức tranh cuộc đời. Tôi tự nhủ mình không cần phải chạy theo nhịp sống hối hả. Chiều nay, tôi chọn dừng lại, ngồi bên tách trà nóng, lặng nhìn ánh hoàng hôn buông xuống, để cảm nhận những điều nhỏ bé mà ý nghĩa.

Bên khung cửa sổ, những cánh én đầu tiên của mùa xuân đã xuất hiện, chao liệng trên bầu trời. Trong nhà, tiếng trẻ con í ới đùa vui, tiếng người lớn chuẩn bị mâm cỗ cúng “ông Công ông Táo” vang lên ấm áp. Chiều cuối năm là vậy, tuy ngắn ngủi nhưng luôn để lại dư âm sâu lắng. Đó là khoảnh khắc mà mọi thứ như lắng đọng, để ta cảm nhận sự chuyển giao giữa cũ và mới, giữa những điều đã qua và những hy vọng sắp tới.

Tết không chỉ là ngày đầu năm mới, mà còn là cả một hành trình chuẩn bị, từ những ngày giáp Tết, từ khoảnh khắc dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa, đến việc chờ đợi người thân trở về sau một năm xa cách. Với tôi, mỗi chiều cuối năm là một bài học nhắc nhở về giá trị của gia đình, của những giây phút bình yên trong cuộc sống vốn luôn bận rộn. Và hơn hết, đó là lời nhắn nhủ dịu dàng rằng, dù đi đâu, làm gì, ta cũng cần có một nơi để trở về, để gác lại mọi lo toan, tìm thấy sự bình yên trong trái tim.

Chiều nay, như bao chiều cuối năm khác, tôi lại dành thời gian viết đôi dòng. Có thể chẳng ai đọc, nhưng với tôi, đây là cách để giữ lại những khoảnh khắc ý nghĩa. Một chiều cuối năm nữa lại trôi qua, nhưng cảm giác bồi hồi này, tôi tin rằng, sẽ mãi còn ở lại, như một nốt trầm đẹp trong bản giao hưởng của cuộc đời…