Việt Nam vươn mình trong kỷ nguyên mới

Ngậm ngùi vì lấy chồng sớm

Chia sẻ Zalo

KTĐT - Mười bảy tuổi, Ngân đẹp tròn trịa nét xuân thì, giống như bông hoa vừa chớm, đủ nồng, đủ say, khiến bao trai làng mê mẩn. Nhà nghèo lại đông chị em nên chỉ học đến cấp hai là Ngân nghỉ học để đi làm phụ giúp bố mẹ.

Ngân lọt vào mắt anh chàng lái xe điển trai, nhà cửa thuộc hàng khá giả ở trên huyện. Dù chỉ mới hai hai tuổi, Hùng hào hoa có tiếng, đàn bà con gái chết vì anh ta không ít, hạng nào cũng có. Đã biết tiếng Hùng nhưng Ngân vẫn không tránh khỏi những xao xuyến. Hùng trắng trẻo, ăn nói như rót mật vào tai, chẳng như đám trai làng cù lần, đen đúa. Dần dà, Ngân ngã vào vòng tay Hùng lúc nào không hay.

Ngậm ngùi vì lấy chồng sớm - Ảnh 1
 
Mẹ Hùng hốt hoảng khi con trai đòi cưới vợ, cưới một con bé nhà nghèo, chưa đến tuổi làm giấy đăng ký kết hôn. Đành tặc lưỡi với hy vọng “có vợ rồi nó sẽ biết lo nghĩ cho gia đình hơn”, nhất là càng tá hỏa khi cái bụng con bé đã lùm lùm. Nhìn hai đứa choai choai cười ti toe hôm đám cưới mà ai cũng dở khóc dở cười, chẳng hiểu sau này về chúng nó sống với nhau bằng gì, bằng tình yêu không đem ra ăn được ấy ư, mà tình yêu có còn mặn nồng như ba tháng chúng nó yêu nhau hay không biết.

Ba Ngân thì nghĩ khác. Cái hôm ông trông thấy Hùng đánh chiếc xe tải đến nhà, ông ra bắt tay thằng con rể quý, miệng không ngớt lời cảm ơn nó đã để ý đến con gái ông, rồi khoe khắp xóm làng: “con gái tôi được gả vào nhà giàu, con rể tôi đẹp trai như diễn viên Hàn Quốc”….

Về nhà chồng, những vụng về của cô con dâu làm bà mẹ chồng choáng, cứ nghĩ nó con nhà nghèo chắc là đảm đang, ai ngờ, Ngân ra ngoài kiếm tiền chứ việc nhà ít khi đụng tới. Phúc đức cho Ngân, mẹ chồng cô thuộc dạng hiền lành, chẳng để bụng, bà chỉ dạy Ngân từng tý một. Cơm bữa cháy, bữa sống, canh khi mặn khi ngọt, nhưng bà vẫn kiên trì, gắng dạy dỗ đứa con dâu. Con trai bà không được kiên nhẫn như mẹ, Hùng la mắng Ngân trong bữa cơm: “Chưa biết tí gì mà đòi lấy chồng à. Nấu nồi cơm mà ăn chẳng được thì lấy chồng làm gì?”

Ngân sinh con gái đầu lòng, Hùng chẳng thèm nhìn mặt. Anh ta chỉ thích có con trai, bé Ty sinh ra, anh ta không hề có chút hồ hởi của một người lần đầu làm cha. Những ngày Ngân ở cữ nhà mẹ đẻ, họa hoằn lắm anh ta mới về thăm vợ con. Có về thì cũng chỉ đứng ở ngoài, gửi đồ đạc gì đó bà nội đem cho cháu, rồi lên, chẳng vào âu yếm vợ, cưng nựng con như bao ông bố khác. Bố Ngân vẫn ra chiều tư lự: “Tại nó mong con trai, mày đẻ đứa thứ hai, nó không thế đâu”.

Ba tháng sau sinh, Hùng lên đón Ngân về. Anh ta bảo “về mà phụ mẹ chồng cơm nước, ở đây làm gì”. Tết nhất, Ngân đòi đưa con về thăm ngoại, xin ở lại độ một hai hôm, Hùng cau mặt, nhất quyết không cho. Hóa ra, anh ta còn trẻ nhưng đã ngấm tính gia trưởng của ông bố chồng từ bao giờ.

Con bé khó nuôi, cứ khóc đêm khóc ngày, Hùng hậm hực, lải nhải, cau có vợ con. Rồi một ngày, Ngân thấy trong điện thoại chồng những tin nhắn yêu thương với một cô gái lạ. Ngân khóc lóc với bố mẹ chồng, Hùng về biết chuyện chửi cô một trận ra trò vì tội hỗn láo, dám xen vào cuộc sống của anh ta. Dẫu là ít học, chưa đủ lớn khôn, chưa đủ độ chín để hiểu chuyện đời nhưng cô cũng có lòng tự trọng cần thiết của đàn bà, để đêm về cứ nghĩ suy tìm cách giữ anh chồng ưa bay nhảy.

Nhìn những cô gái mười tám, đôi mươi trẻ trung, áo dài thướt tha đi học mà Ngân ứa lệ. Giá ngày trước cố kiếm cái nghề cho đàng hoàng, giá đừng lấy chồng sớm, đừng tin cái miệng dẻo của anh ta, đừng mê cái vẻ hào hoa đó, âu là dại, đành chịu chứ biết kêu ai giờ. Lại phải thấp thỏm, nhen nhóm hy vọng như ba cô hằng nghĩ về thằng con rể: “Nó còn trẻ nên thế thôi, dần dà sẽ thay đổi.” Ừ, thì thôi, sống là biết hy vọng, biết trông chờ vào ngày mai. Bất giác, chợt ngậm ngùi khi nhớ câu hát mà thằng em hay trêu: “Lấy chồng sớm làm gì…”.