Việt Nam vươn mình trong kỷ nguyên mới

Ngày xưa...

Chia sẻ Zalo

KTĐT - Ngày xưa anh dậy từ năm giờ sáng đón những giọt sương long lanh đọng trên bó hoa hồng vẫn còn đang ngủ ngoài chợ để lao cả mười cây số đến tặng em khi trời vừa sáng. Khi ấy, mặt em cũng nở hoa. Anh bảo “anh có một bông hoa hồng bất tử”.

Ngày xưa em chỉ hơi sốt nhẹ anh đã cuống quýt đi mua cam về vắt nước cho em uống hoặc loay xoay một bên để canh chừng, rồi sờ đầu sờ trán, tìm cách hạ sốt cho em. Bây giờ sau vài câu hỏi thăm qua quýt, anh quay đi ngủ tiếp.

 

Ngày xưa thỉnh thoảng mình lên bờ hồ ngồi hóng mát, ăn mấy cái kem là có người ôm hoa lại mời “anh mua hoa tặng chị đi”. Không cần hỏi anh cũng làm luôn một bông cho em mang về, còn bây giờ vẫn câu nói ấy, vẫn địa điểm ấy, anh sẽ bảo: “Ôi thời của anh chị xa rồi em ạ”.

Hồi đó, anh đi cả mấy cây số để mua cho em cốc chè cốm lúc em thèm. Bây giờ em bầu bí, vẫn thèm cái gói chè ấy, anh khất lần khất lừa mấy hôm đi làm về mới nhớ ra.

Hồi yêu nhau ngày nào anh cũng gọi điện hỏi thăm “nhạc phụ nhạc mẫu” tương lai. Giờ lâu lắm rồi anh không gọi, bố mẹ lại tưởng vợ chồng mình làm sao hay giận dỗi gì. Em cứ phải nói tránh: “Nhà con bận quá, con gọi thông báo tình hình là được rồi mà”.

Ngày xưa anh mua quà sinh nhật tặng em không bao giờ trùng nhau. Anh biết em thích bất ngờ nên chẳng bao giờ hỏi “em thích gì?”. Nhưng vừa rồi anh đưa cho em cả cái ví, bảo “tùy em lựa chọn”!

Sáng dậy dắt chiếc xe ga nặng trịch trong con ngõ nhỏ, em gọi rớt mồm anh mới chịu ra dắt giúp cho em. Còn bảo: “Để anh hướng dẫn này, lần sau em cứ thế mà quay xe nhé”.

Ngày xưa thỉnh thoảng anh bảo thắp nến ngồi nói chuyện cho lãng mạn. Hôm qua mất điện, hai vợ chồng thắp nến ăn cơm, vừa ăn vừa ôn lại kỷ niệm. Đến lúc có điện em vẫn muốn níu giữ những giây phút ấy, còn anh bảo: “Bật đèn lên không hàng xóm tưởng mình hâm”!

Hôm nọ em trai anh về quê, mẹ đã bảo có xe của chú đưa về, nhưng anh vẫn chở nó ra tận bến xe để đi xe khách. Xe hỏng, nửa đêm nó vẫn chưa về nhà. Nói thì anh bảo “anh ngại phiền hà nhờ vả lắm”. Chẳng lẽ bây giờ, nhà anh với nhà em là người dưng hay sao?

Cứ hôm nào cuối tuần anh hỏi “có về nhà mẹ không em?” mà em trả lời “không”, anh sẽ nằm giang tay ra giường thở phào, mặt mãn nguyện như vừa trút được gánh nặng. Không phải em không “thích nghi” được với cuộc sống mới, nhưng mong sao anh chỉ bớt lãng mạn đi một chút, “khác” đi so với xưa một chút, đừng để những gì mình từng có phai nhạt theo thời gian. Những cử chỉ nhỏ làm nên tình yêu lớn anh à.