Phiếm đàm về tuổi bách niên
Cách chúng ta hơn 13 thế kỷ, thi hào Ðỗ Phủ (712-770) có cái nhìn khá bi quan khi viết Khúc giang nhị thủ :
Triều hồi, nhật nhật điển xuân y
Mỗi nhật giang đầu tận túy quy
Tửu trái tầm thường hành xứ hữu
Nhân sinh thất thập cổ lai hy…
Cứ mỗi lần vào cung chầu vua trở về, thì lại đem cái áo triều lộng lẫy vua ban đi cầm cố ngay (để lấy tiền mua rượu)! Nhà thơ say túy lúy mỗi khi trở về đầu bến sông, nơi nao đi qua cũng nợ tiền mua rượu, bởi vì ông cảm thấy cuộc đời này quá ngắn ngủi, chẳng mấy ai sống tới tuổi bảy mươi!
Trong Di chúc viết năm 1969, Bác Hồ dịch câu thứ tư là: “Người thọ bảy mươi xưa nay hiếm”.
Tản Ðà dịch thành thơ:
Khỏi bệ vua ra, cố áo hoài
Bến sông say khướt tối lần mai
Nợ tiền mua rượu đâu không thế
Sống bảy mươi năm đã mấy người?...
Do những bước tiến rất xa của y học, ngày nay, số người hưởng thọ bảy mươi không còn “hiếm” nữa.
Ðỗ Phủ mất năm 58 tuổi, vào đời nhà Ðường, ở thế kỷ thứ VIII. Thế nhưng hiện nay, tại một số nước như Nhật Bản, tuổi thọ trung bình của người dân đã lên tới hơn 80, và số người sống tới 90-100 không còn quá hiếm. Cái quan niệm cố hữu cho rằng tuổi già là tuổi của sự ốm đau quặt quẹo, của cách nhìn đời chán chường chua chát có lẽ không còn đúng nữa! Con người rất nên và rất có thể - như nhiều nhà lão khoa khẳng định - sống một “tuổi già đẹp”, hay còn gọi “tuổi già xanh”, có hạnh phúc cho mình và có ích cho xã hội.
Không ai tìm thấy thuốc trường sinh để sống mãi trên thế gian này! Nhưng mọi người đều có thể sống đẹp, sống vui cho đến giây phút cuối cùng và, cho đến giây phút ấy, vẫn giữ trọn tình yêu cuộc sống…
Ðầu năm 1997, tôi về hưu tại Báo Nhân Dân, nhưng chỉ ít lâu sau, tôi được bác Hữu Ngọc, chủ tịch Hội đồng Biên tập Tạp chí tiếng Anh Vietnam Cultural Window (Cửa sổ Văn hóa Việt Nam) thuộc Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch, mời về làm “phó” cho bác ấy, bởi vì bác sinh năm 1918, tính đến năm 1997, thọ bát tuần rồi, nhưng vẫn còn… quá bận!
Nhà nghiên cứu Vũ Tuân Sán nhận giải thưởng "Bùi Xuân Bái - Vì tình yêu Hà Nội" năm 2014.
|
Nhà nghiên cứu Đào Vọng Đức
|
Trong Lời nói đầu cuốn sách thứ hai, hai tác giả đánh giá:
|
Nội dung 5 bài báo khoa học ấy để cập những vấn đề cốt lõi, trừu tượng bậc nhất trong vật lý học hiện đại. Ðó các chiều dư không-thời gian (space-time extradimensions) ngoài 4 chiều thông thường mà mọi người cảm nhận được - còn gọi là các chiều phụ trội - cũng như đề cập tới hạt tachyon có vận tốc cao hơn vận tốc ánh sáng! Không phải đưa ra ý tưởng chung chung, tư biện như các nhà thơ hay nhà triết học, mà diễn đạt, chứng minh bằng các phương trình toán-lý chặt chẽ.
Tất nhiên, trước khi công bố, các tạp chí danh tiếng nói trên đều cẩn trọng thông qua sự phản biện nghiêm túc của hội đồng biên tập và của các cộng tác viên là những chuyên gia có uy tín cao ở nhiều nước trên thế giới. Các công trình kể trên đã được trích dẫn nhiều.
Tất nhiên, GS, TSKH Ðào Vọng Ðức, Viện sĩ Viện Hàn lâm Khoa học Thế giới Thứ ba, là một nhà vật lý lý thuyết kỳ cựu, được quốc tế biết tiếng. Thế nhưng, nay đã đến tuổi bát tuần, vậy mà vẫn còn đủ hiểu biết và tài năng để khám phá cái mới - nhất là cái mới có tính cốt lõi trong khoa học - chưa chịu “rửa tay gác kiếm”, thì đó chính là điều khiến ta ngạc nhiên và cảm phục…