Chuyện chẳng có gì to tát, em chồng tai nạn phải nằm viện dài ngày. Nhẽ ra được về nhà ngoại chơi ít bữa, thì phải ở lại quán xuyến chuyện nhà chồng. Đời đúng thật chẳng khi nào hết lo. Lúc còn trẻ thì lo gánh vác gia đình mình đến mệt nhoài. Những tưởng lấy chồng sẽ có bờ vai nương tựa cho bớt nhọc nhằn, ai ngờ chỉ càng thêm chất đá lên lưng. Bố chồng mất sớm. Chồng lại là con cả, nên việc gì cũng thấy gọi tên. Hai đứa em chồng tính trái ngược nhau. Đứa khôn lanh quá, đứa thì lù đù quá. Khôn lanh thì cái gì cũng muốn thu vén cho mình, còn đứa lù đù thì cái gì người khác cũng phải tính toán, lo liệu thay cho. Bà mẹ chồng cũng tốt tính, nhưng dường như chẳng biết xót con trai. Lúc nào cũng chằm chặp bênh con gái và con rể. Giá như chúng đi lấy chồng hết rồi thì đã đỡ. Đằng này cái đứa lù đù sắp có người rước tự nhiên tai nạn. Lù đù nhưng đú đởn, mấy ngày lễ đi chơi tít mù với người yêu có khi đến đêm mới mò về. Nghĩ thấy ghét. Không dưng lại thêm một khoản lo.
Em chồng nằm viện nửa tháng với một đống thương tích trên người. Nứt xương chậu, gãy chân, bong gân, lại thêm vỡ xương hàm. Riêng tiền mổ đã vài chục triệu, đấy là chưa kể thuốc thang và chi phí thăm nuôi. Thùy mang bầu tháng thứ tám dĩ nhiên không để vào viện chăm thứ bệnh nhân nằm liệt một chỗ, hơi tí là rên siết kêu đau. Kêu thôi chưa đủ, con nhỏ còn chửi um bất cứ ai không biết cách nâng mông, xoa bóp tay chân. Nhà thì neo người, vợ chồng đứa thứ hai kêu bận buôn bán phải đi. Chồng làm ca kíp cũng không ở nhà. Thành ra Thùy bị triệu tập khẩn cấp. Mẹ chồng “mất bò mới lo làm chuồng”, bắt Thùy một mình làm hai mâm cỗ cúng. Ở nhà mẹ đẻ Thùy chưa khi nào phải một mình vào bếp, huống hồ lỉnh kỉnh bao nhiêu món. Mấy bà cô chồng sang chơi đã chả giúp một tay còn đứng chống nạnh chê làm ăn chậm chạp. Cúng xong đến đoạn dọn dẹp bãi chiến trường với một núi bát đĩa chẳng biết để từ bao giờ. Bụng bầu vượt mặt, lưng đau muốn gẫy. Đã không được một lời động viên thì chớ, vừa mới vào phòng ngả lưng thì cô chồng sang chơi đã mắng té tát “suốt ngày ru rú trong phòng, không ra tiếp khách cho biết anh biết em. Người ta thấy nhà mình hoạn nạn, có quý người ta mới đến hỏi thăm”. Thùy ứa nước mắt, muốn xả một trận cho bõ tức. Nhưng thôi…
Thùy làm biên kịch tự do. Kiếm tiền hẳn nhiên hơn ông chồng công nhân. Nhưng khốn nỗi ở cái xứ này cứ thấy ai đó không ngồi trong một cơ quan nhất định nào đó là y rằng liệt vào tốp vô công dồi nghề. Hễ có việc gì là lại gọi Thùy về. Họ hàng luôn miệng bảo “nó làm tự do, rảnh rỗi mà”. Đã có lúc Thùy nghĩ phải chăng vì lấy một ông chồng công nhân quèn nên mình cũng bị coi thường. Thùy từng là niềm tự hào của gia đình dòng họ. Ra ngoài xã hội cũng được mọi người tôn trọng. Vậy mà về nhà chồng nhìn trong mắt ai cũng thấy mình kém cỏi như một kẻ ăn bám vào chồng. Trước đây khi còn ở nhà bố mẹ đẻ mỗi khi Thùy ngồi vào bàn làm việc là không ai dám làm phiền. Mọi người luôn muốn dành sự im lặng tuyệt đối để Thùy tập trung làm tốt công việc. Nhưng về đây chẳng ai để ý đến việc Thùy làm gì? Đặc điểm công việc của Thùy ra sao? Rảnh rỗi mà: trông nhà đi, lau nhà đi, xuống bếp nấu cơm đi… Chồng Thùy lại rất thích bắt vợ về quê với đủ loại lý do. Về chơi cho mẹ bớt buồn, về cho quen đất lề quê thói. Vừa bầu bí, vừa vất vả kiếm tiền lại vừa lo làm vui lòng nhà chồng. Thùy thấy ấm ức trong lòng. Hoặc là bỏ chồng. Hoặc là phải kiếm lấy một công việc nào đó dù lương ba cọc ba đồng cũng được. Để sau ba ngày Tết có cớ mà đi sớm. Để không phải việc gì cũng bị dúi vào tay.
Nhưng tất cả bấy nhiêu dường như chưa phải là động lực để Thùy nghĩ đến việc bỏ chồng. Chồng Thùy là người đàn ông hiền lành, chu đáo trong mắt mọi người. Giống như về nhà mẹ thấy viên gạch lát nền khấp khểnh là nghĩ ngay đến việc cóp tiền thay béng chúng đi cho đẹp. Thấy chuồng lợn bị bung là gọi ngay xe vật liệu hì hụi lát lại cho lành. Thấy cái ti vi nhiễu sóng là nghĩ ngay đến việc mua loại chảo nào cho tốt. Thấy gia đình có công việc là xắn tay áo, là lo tiền nong, công nợ. Nhưng lại thờ ơ trước cuộc sống vợ con ở trọ tạm bợ ở một nơi quá nóng nực và chật chội. Một nơi mà toàn gái làng chơi và dân lao động tứ xứ đổ về đủ loại thành phần hỗn tạp. Để vợ phải làm việc trong tiếng ồn ã, gào rú suốt đêm ngày. Đã nhiều đêm nằm khum người ôm lấy bào thai trong bụng mình Thùy xót xa thương con. Thấy con lớn trong bụng từng tuần tuổi hạnh phúc biết bao. Nhưng cứ nghĩ đến việc hàng ngày con phải nghe tiếng container chạy ầm ầm đến rung cả giường, tiếng máy xẻ gỗ kêu u u buốt óc là Thùy ứa nước mắt. Nhiều khi còn cố che chở cho con bằng một lớp chăn mỏng quấn ngang bụng, với hy vọng tiếng ồn đến tai con sẽ nhỏ bớt đi nhiều. Chồng Thùy đi làm ca về ngủ gáy ầm nhà. Chẳng thèm quan tâm đến vợ con sống khó chịu thế nào trong căn phòng hầm hập nóng. Cũng chẳng thấy ráo riết gì chuyện kiếm tiền mua đất làm nhà.
Thùy nhiều lần đốc thúc chuyện phải gắng có nhà riêng dù biết tiền trong tài khoản của hai vợ chồng chẳng được là bao. Chồng đi làm nhiều năm được bao nhiêu tiền đưa hết cho mẹ nuôi hai em ăn học, trả nợ làm nhà, thuốc thang cho bố, mua xe cho em. Đến lúc lấy vợ tính mua đất thì anh em nhà chồng nói “mua làm gì? Tiền đâu mà mua? Đi ở trọ cho rồi. Sau này nghỉ hưu thì về quê mà sống. Nhà này của chúng mày chứ của ai”. Thùy thấy cũng nực cười. Con nhà người ta chơi bời mới sợ, mới phải can ngăn. Chứ biết thu vén mà lo việc cửa nhà thì nhẽ ra phải đồng lòng ủng hộ. Đằng này… Thùy chẳng dại gì không nghĩ cho mình. Vợ chồng Thùy sinh ra cũng không phải để lo toan, vun vén cho người khác mãi. Thùy đẻ con thì phải có trách nhiệm với nó. Thùy không thể cứ lôi con đi ở thuê hết nhà trọ này đến khu trọ khác. Không thể để con quen dần với cuộc sống tạm bợ, bấp bênh. Rồi đời Thùy cũng phải sống cho mình nữa chứ. Nhưng chồng Thùy thì đủng đỉnh lắm. Lúc nào cũng chỉ thấy nóng vội, gấp gáp lo cho mẹ cho em. Chứ mẹ con Thùy phải xếp sau mọi thứ. Nên đã nhiều lần cãi nhau chuyện đất đai. Chồng bảo: “Anh không thể vay mượn ai đâu. Có tiền thì mua, không có thì ở vậy”. Lương chồng ba cọc ba đồng, mang lo cho nhà chồng còn chưa đủ. Thử hỏi chờ đến bao giờ mới có tiền để mua đất làm nhà? Nói vậy khác gì bỏ mặc mẹ con Thùy xoay xở. Là đàn ông không lo gánh vác thì thôi, Thùy đành phải đưa vai gánh nỗi cực nhọc này. Có bầu mệt mỏi, ngủ không ngủ được, người đau ê ẩm khắp nơi. Nhưng Thùy vẫn gắng làm việc vất vả để kiếm tiền lo cho con. Bao nhiêu vốn liếng tích cóp suốt những năm tuổi trẻ cộng thêm cả số của hồi môn bố mẹ cho lúc về nhà chồng, Thùy tính sẽ gắng tự mua nhà cho con. Dĩ nhiên nhà đó là của Thùy. Thùy phải nắm quyền sở hữu. Đời người bạc lắm, biết tin ai?
Hôm em chồng tai nạn giữa đêm, chồng cuống cuồng bảo “em thu dọn đồ về luôn”. Khi đó Thùy đang bầu bảy tháng, đó là khoảng thời gian cần phải giữ gìn. Thùy nói chồng cứ để sáng mai hãy đi vì dù gì đứa em cũng đã được đưa đi cấp cứu và tình trạng không nguy hại gì đến tính mạng. Người nhà cũng đã có mặt ở bệnh viện rồi. Gấp gáp về trong đêm cũng chẳng giải quyết vấn đề gì. Chồng thì mới uống rượu với bạn xong, đi xe máy mấy chục cây số trong đêm ai dám chắc không có chuyện gì, mà trời thì rét buốt. Nói hết lý lẽ nhưng chồng không nghe, kiên quyết phải về ngay. Lúc ấy Thùy đã nghĩ mẹ con Thùy chẳng là cái quái gì trong cuộc đời người đàn ông này. Cũng chính giây phút ấy Thùy không thôi nuôi ý nghĩ bỏ chồng. Có chồng mà như không chẳng thà Thùy làm mẹ đơn thân. Chọn nhầm bố cho con đó là điều Thùy ân hận nhất.