Việt Nam vươn mình trong kỷ nguyên mới

Truyện ngắn: Mùa Xuân đến bên tôi

Vương Tâm
Chia sẻ Zalo

Kinhtedothi - Tôi là một đứa ngỗ ngược. Cứ cho là thế đi, vì các bạn cùng tầng nội trú đều nhìn tôi với con mắt khác đời, cái Hoa có lần đã ném vào mặt tôi một câu: - Đồ xấc xược!

Bởi hôm chủ nhật tháng trước tôi nhắc khéo anh Nguyên người yêu của nó là đừng nói chuyện khuya quá. Trong buồng đến tám mống mà chẳng dám hé răng vì đứa nào cũng sợ mình mang tiếng thiếu văn hóa. Hơn nữa, anh bạn của cái Hoa đẹp mã ra trò. Hồi đầu, tôi còn chút e nể. Nhưng sau, nhiều tối hai người lê thê chuyện, chả đâu vào đâu, không ai tập trung làm được việc gì, thế là tôi lên tiếng. Tất nhiên, tôi với cái Hoa "tay bo mồm" với nhau thật sự gay gắt. Cuối cùng nó còn kết luận:

- Đã xấu người lại còn xấu cả nết!

Đến nước ấy, tôi đành cắn răng chịu ức chẳng nói thêm được lời nào. Vì nó nói đúng một nửa. Nhiều lần chính nó thường đi rêu rao với nhiều đứa rằng: da tôi thì đen, trán dô và cái mũi nhọn, trông thật đáng ghét. Nó tả cho mọi người ở lớp khác về tôi thật kỹ lưỡng và lại còn bắt chước những động tác có chút tật bẩm sinh của tôi nữa. Mấy đứa mách với tôi, nhưng trước mặt nó lại tịt ngòi. Phải nói cái Hoa cực xinh, da lại trắng hồng, đôi môi mọng đỏ lúc nào cũng đỏ như bôi son. Một số thầy cô có vẻ quý nó nữa, nên đứa nào cũng ngại gây chuyện, và thường im lặng. Tôi đâm tức cả mấy đứa cùng phòng.
 Minh họa: Mỹ Văn
Một hôm, vừa lên phòng câu lạc bộ chơi bi-a về, tôi thấy cái Hoa lại líu ríu nói ba hoa ở trong phòng. Nó nói với anh Nguyên:

- Chỉ lát nữa con trán dô nó lại về đấy. Anh là chúa lịch sử, lần nào ăn gì cũng mời nó, thế mà nó còn xấc xược ấy…

Chợt thấy tôi, nó im tịt ngay. Anh Nguyên quay lưng ra cửa nên không thấy cảnh ngộ ấy. Mặt cái Hoa tái ngắt lo lắng nhìn tôi. Có lần, tôi đã bắn tin cho cái Thư để nói với nó là hãy liệu hồn, có thể tôi sẽ vả vào cái mồm leo lẻo của nó. Lúc này, nó tưởng tôi sẽ cãi nhau ngay lập tức hay ít ra cũng phải tỏ thái độ gì thật căng thẳng. Nhưng ngược lại, tôi im lặng bước đến giường và ngồi phịch xuống. Giường của tôi lại đối diện giường của cái Hoa nên thật khó xử cho cái anh chàng ngớ ngẩn kia. Tôi định nằm nghỉ một tí, nhưng tính thế nào bất ngờ tôi nổi đóa lên:

- Xin hai người căng cái vải lên để tôi thay cái quần!

Nguyên định đứng dậy thì cái Hoa kéo lại và sửng cồ với tôi:

- Mày mới là người phải che cái thân xác xấu như ma của mày, chả ai thèm nhìn.

- Xấu hả?

Tôi cáu tiết tụt ngay cái quần dài để lộ cặp đùi đen đủi và rắn chắc trước mặt mọi người. Anh Nguyên xấu hổ chạy vụt ra ngoài cửa chẳng nói chẳng rằng.

Cứ thế tôi leo lên giường kéo chiếc chăn trùm kín đầu và cười lên sằng sặc. Cái Hoa lúc đó chỉ còn có việc hét lên một cách tuyệt vọng vì nó đã dùng hết chữ xấu xa nhất để phỉ báng tôi rồi.

Thế là, tôi đâm nổi tiếng cả khóa 30 vì cái chuyện đã được khuếch đại lên là tôi dám cởi truồng trước bọn con trai bất cứ lúc nào. Ô hô! Thật tuyệt, tôi lại nghĩ từ bây giờ cái Hoa đẹp như tiên ấy đã phải tránh xa tôi. Nó dọn sang phòng khác. Dĩ nhiên chả đứa nào dám chuyển đén ở vì cứ tưởng tôi là kẻ điên khùng nhất trên đời này.

Nhiều lúc tôi tự hỏi tại sao nó lại ghét tôi và hay chê bai sau lưng tôi, chỉ vì tôi xấu xí. Còn chuyện tôi tức khí trở thành quái đản và ngỗ ngược chỉ vì nó đẹp quá chăng? Ngẫm ra, cũng chẳng hẳn bởi những lý do quá cảm tính đó, nhưng tôi đâm ra tinh nghịch và hay nghĩ ra những trò tinh nghịch hoặc mọi lời "mát mẻ" để trêu tức mấy đứa cứ điệu đà uốn éo trước mặt bọn con trai.

Đầu tiên tưởng mọi chuyện qua đi, nhưng cái giường trống trải kia luôn luôn tác động làm cho tôi nhớ đến những chuyện đụng chạm với cái Hoa. Và đôi khi tôi cũng có chút linh cảm rằng, với anh Nguyên quả là mình có lỗi. Cũng từ cái chuyện xảy ra ngày ấy, tôi cũng ít có dịp gặp lại. Thứ nhất vì cái Hoa đã chuyển sang ở cách đây 4 phòng; thứ hai bởi anh ta lại ở ngoại trú nữa. Lại nghe nói cái Hoa đã chơi với người bạn trai khác rồi.

Sắp tới câu lạc bộ sinh viên tổ chức những đêm thơ nhạc, nên các lớp thi nhau sáng tác, biểu diễn và học nhảy. Nghe mọi chuyện tôi đều thích cả. Khi biết tin tôi ghi tên học nhảy, cả bọn con gái cùng phòng cứ bò ra mà cười. Mà cũng hình như cả lớp chỉ có nhóm con trai còn hăng, chứ con gái chỉ có tôi là đăng ký học nhảy đầu tiên. Thấy mấy đứa cười giễu cợt, tôi châm chọc lại và suýt đánh nhau mấy lần. Nhưng rồi, tôi tặc lưỡi nghĩ, mặc kệ sự đời, thích nhảy thì nảy, đứa nào rồ lên thì cứ rồ, còn mình ô la la…phớt. Chỉ trong thời gian ngắn tôi được thầy giáo và các bạn khen là nhảy đẹp vào loại "Number one" cơ đấy. Bởi lẽ không hiểu sao, cứ lên sàn là tôi nhảy không biết mệt mỏi. Riêng điệu Tango có đứa nói tôi chuyển động nhanh như con mèo vậy. Nhiều đứa nản không dám bén mảng đến vũ điệu này. Ngược lại, tôi như mê muội vậy. Thật lạ lùng có lần trong khi nhảy với một anh ở lớp năm thứ tư thì bỗng có tiếng vỗ tay bộp bộp và một giọng nói léo nhéo từ phía sau:

- Ê con ranh, đen như củ súng thế kia mà dám cuốn lấy ông anh tao.

Lại có thêm những tiếng phụ hoạ:

- Con này láo!

- Rõ dơ... Tôi rời khỏi tay anh ta vì chính anh chàng này tỏ ra giật mình sững lại. Những tiếng cười vang lên châm chọc tưởng như có ngàn vạn chiếc kim châm tê buốt trên mặt tôi, tôi quay lại nhìn đám người trong ánh đèn mầu lấp loáng. Lại cái Hoa. Thì ra nó đã có thêm một người bạn trai mới. Tôi quá lúng túng vì đúng lúc này điệu Tango Achentina đang dâng lên ở điểm cao trào nhất. Nhưng thật bất ngờ có một người con trai bước nhanh tới và dang hai tay đón lấy bàn tay của tôi kéo vào phòng nhảy. Người thanh niên là ai, tôi không cần biết, mà chỉ thấy tâm hồn mình bay bổng và đầy kiêu hãnh. Nhiều tư thế đột ngột thay đổi, không hiểu sao người thanh niên kia rất hợp với tôi, tưởng như đã tập với nhau từ lâu vậy. Chuyển động và chuyển động, những vẻ đẹp đầy sức quyến rũ và bay bổng trong sáng tạo đã làm cho đêm vũ hội rực rỡ đến kỳ lạ. Chúng tôi như hút vào nhau vậy. Khi tiếng nhạc vừa rứt. ánh sáng bừng lên. Tôi mới ngớ ra thì còn lại mỗi cặp chúng tôi còn lại trên sàn. Tiếng vỗ bay và hò reo vang lên. Lúc này tôi mới vuốt mồ hôi để nhìn người bạn cùng nhảy. Trời! đó là anh Nguyên, người bạn của Hoa ngày nào đã xấu hổ vì tôi mà chạy ra khỏi phòng. Nụ cười của anh thật thân thiện. Tôi nghiêng mình cảm ơn.

Ít ngày sau, đêm sinh hoạt thơ nhạc và khiêu vũ của trường tổ chức. Tôi đến rõ sớm để định ghi tên tham dự vòng thi "Vũ điệu Tango". Tôi cứ mong rằng biết đâu lại gặp anh Nguyên và hy vọng sẽ được anh mời nhảy và sẽ được đắm chìm trong cảm xúc mãnh liệt nhất. Nhưng không ngờ, hình ảnh gây ấn tượng cho tôi buổi tối ấy chẳng thấy đâu. Tự ngắm mình trong gương, tôi thấy ngượng ngùng, mình đen như cô bé lọ lem vậy, chắc chẳng ai thèm để ý. Tôi lững thững bước ra khỏi sàn khiêu vũ với tâm trạng mệt mỏi và đi tới sân khấu của Câu lạc bộ thơ lúc nào không hay.

Thấy tôi bước vào bỗng nhiên mấy đứa con gái quay lại tỏ vẻ khó chịu. Thật vô cớ, vì sao thế nhỉ? Tôi lập tức huých một đứa ngồi ngay đầu dãy ghế và ngồi chen vào. Không ngờ, cái Hoa cũng ngồi cách tôi có hai ghế, mặc áo măng tô màu đỏ, và quàng một cái khăn lụa trắng. Mấy anh chàng thỉnh thoảng lại liếc nhìn nó. Có anh lớp trên, khi đọc thơ ở trên bục gỗ vẫn hướng về phía cái Hoa để nhấn nhá, làm như chỉ đọc riêng cho nó nghe không bằng.Vừa lúc đó, cái Hồng lớp tôi lên giới thiệu:

- Nhà thơ trẻ Thủy Nguyên đọc bài thơ mới viết: Tình yêu mùa xuân.

Cái Hoa tỏ ra cựa quậy, rồi giơ tay khua lên cao để làm cho anh Nguyên chú ý. Nhưng có lẽ, ánh mắt của anh ta tỏ ra thờ ơ không để ý tới bàn tay ấy,và cất lên những lời ấm áp trìu mến:

Mùa xuân đến bên tôi

Ấy là khi em tới

Đừng chút gì bối rối

Cô bé lọ lem ơi!

Khi ấy, bỗng nhiên tim tôi đập mạnh và có cảm giác rằng cái mùa xuân kia, từ những lời thơ ngọt ngào ấy, có chút của riêng mình. Và sau chút im lặng, anh ta đọc tiếp:

Cành mai vàng bật chồi

Cùng hương thơm cây cỏ

Bụi phấn bay trong gió

Long lanh hạt sương rơi…

Bé lọ lem em tôi

Đừng mong chàng Hoàng tử

Buồn sầu trong nỗi nhớ…

Tôi có cảm giác xốn xang khi tiến vỗ tay nở rộ. Một số người xúm xít bước lên tặng nhà thơ những bông hồng thật đẹp. Bất ngờ, anh Nguyên nhìn hướng về phía tôi và bước xuống. Không hiểu sao, tôi thấy hồi hộp và nhớ lại mọi sự việc đã diễn ra trước đây. Một cảm giác xấu hổ, hay ngượng ngập gì đó làm tôi nóng bừng trong lồng ngực. Anh đi nhanh về phía tôi, đột ngột tặng tôi một bó hoa nhỏ, đó là những bông hoa hồng nhung màu vàng rực rỡ.

Hai tay tôi run run đưa về phía trước đón lấy bó hoa. Rồi chạy vụt ra ngoài cửa, bỏ lại tất cả ở phía sau. Những bước chân nửa đi nửa chạy của tôi cứ ríu cả lại, rõ ràng là tôi có cảm giác khác lạ trong cái giây phút đặc biệt ấy. Về phòng, tôi đóng chặt cửa lại. Lúc này, hình như có ánh trăng le lói. Có lẽ vậy, ánh trăng mùa xuân còn non óng lên một màu xanh mịn màng. Tôi nhẹ nhàng đặt những bông hoa vào chiếc cốc thủy tinh trên bàn. Một làn gió khẽ khàng làm rung những cánh hoa vàng. Tôi ngồi thừ trên chiếc ghế nhỏ và tì cằm vào khung cửa sổ ngắm các vì sao. Bên tai tôi bất ngờ văng vẳng những câu thơ êm dịu kia. Tôi nhắm mắt lại và tưởng tượng ra câu chuyện cổ tích thuở ấu thơ mình đã đọc về một cô bé lọ lem kia bỗng nhiên trở thành một người con gái xinh đẹp để đi cùng chàng hoàng tử. Nhưng có biết đâu rằng, đến khi ấy, chàng hoàng tử không còn thích cái vẻ đẹp lạnh lùng kiêu sa kia mà chỉ mong được nhìn lại một màu nâu ấm áp với ánh mắt hồn nhiên đầy sức sống của cô bé lọ lem thật thà đáng yêu mà thôi. Tình yêu ư? Đó là cảm xúc của người nhận biết lời ca của tình yêu đang ngân lên trên bờ vai, suối tóc và trái tim thấp thỏm mong chờ.