Đó là em Hoàng Phi Trường - học sinh lớp 6C, Trường THCS Ngọc Thụy, quận Long Biên, Hà Nội.
Ăn chay từ lúc lọt lòng
Một lần tôi đến chơi nhà Trường đúng lúc gia đình ăn cơm tối. Bố mẹ và em trai của Trường đang ngồi bên mâm cơm với đầy đủ thịt cá rau quả, còn Trường một mình một bát cơm muối vừng ngồi tách biệt, vừa ăn vừa xem ti vi.
Trường (phải) và em trai.
Thấy tôi tỏ vẻ thắc mắc, mẹ Trường - chị Bùi Thị Hiền - nói: "Cháu nó ăn chay từ nhỏ bác ạ. Ngày cháu chưa biết nói, hễ đút cháo có thịt hay cá là cháu không chịu nuốt mà phun ra và khóc ngằn ngặt. Sợ cháu ăn không có chất, bố mẹ đè ra đổ cháo, cháu cũng kiên quyết không nuốt, đành phải cho ăn cháo trắng. Đến tuổi đi nhà trẻ cũng thế, cô bón cháo thịt là cháu phun ra bằng hết. Bởi vậy, sáng sáng, khi đưa con đến nhà trẻ, mẹ phải mang theo cặp lồng cháo trắng".
Từ đó đến nay, gia đình phải thực hiện chế độ ăn chay trường cho em. Thực đơn của Trường là những miếng đậu phụ luộc, muối vừng, lạc rang, quả... Tất cả chỉ có luộc chín hoặc ăn sống chứ không hề qua chiên, xào, không dùng dầu mỡ, kể cả dầu thực vật. Trong thực đơn cũng không có rau xanh.
Như nhiều đứa trẻ khác, Trường có sở thích theo bố mẹ đi... ăn cỗ. Đúng hơn là Trường thích được đi theo, và vẫn mang theo lọ muối vừng của mình. Đến đám cỗ, người ta ngồi vào mâm thịt cá chúc tụng, Trường chỉ xin nắm xôi chấm với muối vừng ngồi ăn ngon lành. Nếu người nào vô tình nắm xôi cho Trường khi tay còn vương dầu mỡ, Trường trả lại không chịu ăn.
Tôi hỏi Trường "Tại sao cháu lại không ăn thịt cá, cháu thử ăn một miếng xem? Chết, bác chịu trách nhiệm". Trường cười trả lời: "Chết rồi thì chịu trách nhiệm cũng có sống lại được đâu. Cháu chẳng thấy sao cả, đơn giản là không thích ăn mà thôi".
Khỏe mạnh và học giỏi
Trong nhà chị Hiền có lắp dàn máy karaoke. Trường thích hát, nhưng mỗi khi màn hình xuất hiện cảnh phụ nữ mặc đồ tắm hay cảnh yêu đương minh họa cho các bài hát, Trường trao micro cho người khác hát và quay mặt đi, không nhìn lên màn hình. Khi người lớn kể những chuyện yêu đương trai gái, Trường cũng lập tức lánh đi.
Khi đi học, đi chơi, Trường vẫn hồn nhiên tiếp xúc, nắm tay các bạn khác giới như những đứa trẻ khác. Trường rất yêu thương các em nhỏ. Hàng xóm bận việc gì, nhờ Trường trông con cho một lúc là yên tâm.
Có lần thấy Trường bế và chiều nựng một bé gái, tôi đùa: "Trường biết nhìn xa trông rộng nhỉ, chăm sóc người yêu từ khi còn ẵm ngửa". Trường hóm hỉnh trả lời: "Công anh bắt tép nuôi cò/ cò ăn cò lớn cò dò lên cây". Hiếu động nhưng không nghịch "ác", không đánh chó, đánh mèo, leo cây chọc phá tổ chim như một số đứa trẻ khác trong làng.
Ngay trước cửa nhà Trường có một ngôi chùa nhỏ, nhưng chị Hiền cho biết chưa khi nào Trường ra chùa chơi, hay đọc kinh niệm Phật gì cả.
Sức khỏe và trí tuệ của Trường phát triển bình thường như các bạn đồng trang lứa, và rất ít ốm vặt. Trường học đều các môn. Tổng kết cuối năm, em luôn đoạt danh hiệu học sinh giỏi.