Hiện tại tôi chưa lập gia đình, và thật sự là tôi sợ lập gia đình, tôi không muốn rồi mình sẽ giống như mẹ. Tôi cũng phải rất vất vả mới có được ngày hôm nay, một cuộc sống mà nhiều cô gái trẻ khác mơ ước, ở tuổi 30 tôi mua được căn nhà ở thành phố, thu nhập hàng tháng giúp tôi thoải mái chi tiêu, mua sắm chiếc túi chục triệu hay đi du lịch nước ngoài với tôi không phải vấn đề. Mới đây, tôi bị bố của mình trách móc rằng tôi là đứa vô trách nhiệm, khiến tôi có chút suy nghĩ.
Sau khi bố mẹ ly hôn, tôi và chị gái ở với bố, em út thì theo mẹ về ngoại. Sống chung với mẹ kế không dễ dàng, đã vậy mẹ kế còn có thêm 1 đứa con riêng, rồi thêm đứa em cùng cha khác mẹ với tôi. Chị tôi bướng, hay cãi nên rất hay bị ăn đòn, khi thì vài roi của mẹ kế, khi là cái bạt tai của bố.
Tôi cứ lầm lì mỗi ngày, chỉ lo học hành. Năm học lớp 8, mẹ muốn đón tôi về ở cùng nên tôi chuyển về ở cùng nhà ngoại, nhưng sống ở nhà ngoại cũng không thoải mái như tôi nghĩ. Vì mẹ tôi mang tiếng bị chồng bỏ, ông bà cảm thấy mất mặt nên lúc nào cũng chì chiết đay nghiến 3 mẹ con tôi, chán chửi mẹ thì quay ra chửi chúng tôi. Tôi cảm thấy mình như kẻ tội đồ, dù ở đâu tôi cũng như kẻ dư thừa, không ai cần.
Rồi tôi cũng thi đậu một trường đại học ở thành phố, tôi gọi điện cho bố với mong muốn được về nhà ở để đỡ tốn tiền thuê nhà. Nhưng bố nói rằng, tôi đã dọn đi rồi, giờ về ở lại rất phức tạp, vì 2 đứa con riêng của mẹ kế cũng lớn rồi, bố không muốn nhà cửa bị xáo trộn. Tôi một mình bươn chải ở thành phố, vừa học vừa làm, làm tất cả mọi công việc để có thể kiếm đủ tiền trang trải cho cuộc sống.
Dù rất mệt mỏi nhưng tôi không dám than vãn với mẹ, vì biết mẹ cũng đang vất vả để nuôi em út. Không thể chịu được khi phải vừa học vừa làm, tôi quyết định bảo lưu kết quả học tập 1 năm để đi làm. Sau một năm đi làm tích góp được chút tiền tôi quyết định đi học trở lại. Mọi thứ phát triển tốt, tôi ra trường rồi xin vào làm trong một tập đoàn lớn của nước ngoài, lương luôn cao hơn những bạn cùng trang lứa.
Gần đây, tự nhiên bố hay gọi điện thoại cho tôi, điều mà trước giờ ông chưa bao giờ làm, thậm chí cả khi tôi bị bệnh phải nằm bệnh viện, mẹ báo nhưng ông cũng không một lời hỏi thăm. Suốt từ ngày chuyển về ở cùng mẹ tôi chưa từng gặp lại ông, ông cũng chưa bao giờ tìm gặp tôi hay hỏi thăm, thậm chí tôi học cái gì, làm cái gì ông chắc chắn cũng không biết. Mới tối qua, ông gọi cho tôi than rằng ông đang nợ người ta mấy trăm triệu, đến ngày này phải trả.
Tôi nghe xong cũng chỉ ậm ờ cho xong chuyện, dù tôi thừa biết ông muốn tôi trả dùm món nợ đó. Tại sao tôi phải trả khi mà từ ngày ly hôn, ông chưa từng trợ cấp cho mẹ con tôi một đồng nào. Những ngày tôi vất vả đi làm thêm, đóng học phí xong chỉ còn đủ tiền ăn mì tôm, những ngày cực khổ ấy tôi đã cầu cứu ông nhưng ông ở đâu? Có lần tôi tự xách ba lô về đứng trước cửa nhà, rõ ràng cả bố và mẹ kế đều ở nhà, nhưng không một ai mở cửa, để rồi tôi gạt nước mắt xách ba lô đi.
Gần đây tôi hay về thăm một người hàng xóm cũ, chính là người thấy tôi đứng khóc trước nhà giữa trưa nắng khi về tìm bố. Khi ấy, cô đã mời tôi vào nhà, pha cho tôi một ly nước chanh muối đá, còn mời tôi ăn cơm. Mỗi lần về thăm cô, tôi đều mua ít trái cây ngon rồi biếu cô chút tiền. Việc đến tai, ông trách móc tôi sao về thăm hàng xóm mà không ghé nhà thăm ông, rồi bảo tôi phải có trách nhiệm với gia đình này, sao cho người dưng tiền mà không cho bố...
Dù ông nói gì tôi đều im lặng, nếu vì trách nhiệm của một người con đối với người đã sinh ra mình, tôi có thể sẽ gửi cho ông vài triệu mỗi tháng. Nhưng còn khoản nợ mấy trăm triệu kia chắc chắn tôi sẽ không trả dùm, ông đi nuôi con người khác sao tôi phải có trách nhiệm trả nợ cho gia đình ấy.