Việt Nam vươn mình trong kỷ nguyên mới

Hạnh phúc sao khó giữ

Bảo Quyên
Chia sẻ Zalo

Kinhtedothi - Chị lặng người khi chồng đặt lá đơn ly hôn trước mặt. Trách chồng là kẻ bạc tình bạc nghĩa, nhưng chị cũng ý thức rằng chính chị đã có lỗi trong sự sa ngã ngày càng xa của chồng.

Chính chị một lần nữa lại hất đi bát nước vốn đã vơi đi ít nhiều sau những rạn nứt ban đầu. Hạnh phúc gia đình rời xa, lỗi ở anh đã đành, lỗi ở chị cũng không ít.
 
Sóng gió lần đầu tràn vào gia đình chị cũn

Ảnh minh họa.

g đã qua một năm. Lúc ấy, chị vừa sinh đứa con thứ hai cũng là lúc phát hiện ra anh có bồ. Và tệ hại hơn nữa là chị cũng biết thêm đây không phải lần đầu tiên anh lừa dối mình. Tổn thương, đau đớn, chị như một người lên cơn điên thực sự. Chị không còn đủ lý trí để nghĩ xem mình nên làm như thế nào cho đúng, cho hợp tình hợp lý. Chị chỉ còn nghĩ được một điều là căm thù và tìm cách hành hạ anh cho bõ đau. Chị đi theo anh, chị đánh ghen với bồ của anh. Mỗi khi có dịp gặp mặt, chị sỉ vả anh không tiếc lời. Chị không thể ngờ một người được học hành và cũng coi là thành đạt như chị lại có thể biến thành một con mẹ “hàng tôm hàng cá” đúng nghĩa. Chị dùng cả những từ ngữ mà bình thường nói ra còn thấy ngượng mồm để chửi mắng anh và cô gái kia. Chị không để anh có dịp thanh minh cho hành động của chính mình.
Sau một thời gian lồng lộn chạy ngược chạy xuôi để hành hạ anh, chị về nằm bẹp ở nhà như cái xác không hồn, không thiết gì đến con cái và chính bản thân mình. Cuộc đời của chị và các con không biết sẽ đi đến đâu nếu không vô tình nghe được câu chuyện của chồng với bạn. Câu chuyện đã giúp chị như người điên chợt tỉnh và nhận ra một điều rằng “chính cách hành xử của chị trong gia đình cũng là một phần khiến chồng chị có bồ”. Chồng chị cũng là một người thành đạt trong xã hội, yêu vợ, yêu con. Cuộc sống của anh chị những năm đầu mới cưới ngập tràn hạnh phúc. Nhưng cũng chính vì ích kỷ và cái tôi quá lớn, chị bắt anh và cuộc sống gia đình phải đi theo những gì bản thân chị mong muốn. Chị áp đặt cho anh từ cái ăn, cái mặc đến những quan hệ bạn bè, gia đình. Chị quản lý anh, lên kế hoạch cho cuộc sống của anh. Hơn thế nữa, chị chỉ biết đến chồng và con mình, đối xử không được thuận hoà lắm với bố mẹ và gia đình bên chồng. Lúc đầu vì yêu chị, anh tặc lưỡi làm theo để chị vui lòng. Nhưng khi không thể chịu nổi anh bắt đầu đi tìm những niềm giải toả ở bên ngoài, một lần rồi hai lần... Chị không những không thay đổi mà có chiều hướng còn quá đà hơn khi mang bầu đứa con thứ hai. Chị làm cho anh cảm thấy cuộc sống gia đình quá bức bối và chuyện gì đến tất đến.
Sau đó, chị bình tĩnh suy xét lại mọi việc, bắt đầu thay đổi cách sống của mình. Quay về với cái trách nhiệm làm vợ làm mẹ. Vốn vẫn yêu vợ, yêu con, anh cũng đã quay đầu lại. Họ nỗ lực để mong vun đắp lại cái hạnh phúc mà tưởng như tan thành mây khói. Thời gian cũng giúp sóng gió dường như lặng yên, nhưng cái vết cứa quá sâu ấy thi thoảng lại nhói đau trong chị. Nên dù đã chấp nhận lời xin lỗi và hứa hẹn không bao giờ tái phạm hành động ngoại tình của chồng, nhưng trong tâm trí chị vẫn không thể hoàn toàn thanh thản, chị cứ băn khoăn với câu hỏi, “liệu những cô gái chồng chị dan díu ấy có thực sự không còn nghĩ đến anh, liệu rằng anh có còn nghĩ đến họ”.
Bát nước đổ đi không thể đong đầy trở lại. Chị vẫn biết rằng quan hệ vợ chồng sau ngoại tình cũng khó mà vẹn nguyên như chưa từng có rạn nứt nào. Nhưng dù đã cố quên đi những nỗi đau cũ, nhưng chị cũng không thể nào giang rộng vòng tay đón anh như thuở ban đầu. Không còn ghen tuông ầm ĩ như lúc đầu, nhưng chị trở nên lầm lũi, sống khép kín, tránh tối đa việc phải giao tiếp với chồng. Rồi gần như chẳng còn hứng thú chuyện trò. Chị vẫn nấu ăn, giặt giũ chu đáo cho cả nhà song dường như mọi việc chỉ là để hoàn tất cái nghĩa vụ mà thôi. Mỗi lần đối diện với chồng, nỗi đau bị phản bội lại làm tim chị đau nhói. Khoảng cách giữa hai vợ chồng chị cứ ngày một lớn dần. Chị đã không biết rằng, cách hành xử của mình đã vô tình một lần nữa đẩy anh vào trạng thái căng thẳng, mặc cảm. Dù khởi nguồn việc anh ngoại tình là do cách cư xử của chị, nhưng anh cũng biết mình đã có lỗi với vợ con, nên không dám đòi hỏi nhiều ở chị mà dồn hết tâm huyết vào sự quan tâm đến con và vun đắp cho đời sống vật chất trong gia đình.
Nhưng dường như những cố gắng ấy là vô nghĩa. Mỗi buổi tối, mâm cơm với đầy đủ các món ngon được dọn ra trong một khung cảnh nhìn qua có vẻ rất hạnh phúc với bố mẹ và hai đứa con tíu tít cười đùa với nhau. Nhưng sự gượng gạo trong từng ánh mắt, cử chỉ của hai người lớn làm cho không khí như giá lạnh hơn. Và cái cảnh nhà lạnh ngắt ấy cứ kéo dài dường như vô tận. Đến lúc không thể chịu được nữa, chính anh cũng chán không muốn đối diện với vợ mình. Anh thường xuyên la cà quán xá với bạn bè, không muốn trở về ngôi nhà lúc nào cũng bao phủ không khí ngột ngạt, não nề. Và anh lại lao vào vòng xoáy của những đam mê ngoài chồng, ngoài vợ để tìm sự thông cảm dù biết rất rõ đó là tội lỗi. Và cuối cùng là lá đơn ly hôn để mong muốn giải thoát nhau khỏi những day dứt, ám ảnh như tảng đá đè nặng lên tâm trí mỗi người.