Ngày ấy, cơn gió vô tình đi lạc vào trong mái tóc, ngượng ngùng, em vội tránh ánh mắt ai đó cứ ngây nhìn. Ngày ấy, có người luôn tự ví mình là gió, để được thổi, để được bay, và cùng em lang thang dưới những tán xà cừ. Em đã yêu gió thật nhiều, đâu biết rồi một ngày gió sẽ bỏ em. Quá khứ có lẽ vẫn ngủ yên nếu không có những ngày giống như hôm nay: heo may và lành lạnh. Hết giờ làm, em gửi xe lại cơ quan, tự cho phép mình thả bộ. Em muốn đôi chân phải mệt nhoài trước khi bước về nhà. Như thế, em sẽ lăn ra ngủ ngon lành, không nghĩ vu vơ, và không nhớ... Em tự dặn lòng mình: “Sẽ chỉ hôm nay thôi, nốt hôm nay dành cho ký ức. Từ mai, ta sẽ bỏ tất cả ở phía sau, tập cách đi mà không ngoái lại nhìn”. Bất giác, khóe môi em khẽ mỉm cười. Ngày ấy anh học trên em một lớp, cùng trường, lại gần nhà nên đường về lúc nào cũng có đôi. Anh hay kể những câu chuyện hài hước, hay chọc cho em cười. Những lúc đó, em chỉ ước cho đường về nhà cứ dài, dài thêm. Vì anh học giỏi, nên thỉnh thoảng em cứ thích chạy sang bên đó hỏi bài, bị cốc đầu liên tục mà lòng vẫn thấy vui. Thế là chúng mình thân thiết từ lúc nào không hay. Ban đầu là tình bạn, rồi con tim rung lên nhè nhẹ mỗi lần gặp anh, em cũng chẳng hiểu vì sao. Em đỗ vào đại học khi anh đang là sinh viên năm thứ hai, và chúng mình bắt đầu hẹn hò. Anh đạp xe chở em đi khắp các con phố, chỉ cho em những con đường nhiều cây nhất Hà Nội. Ngồi phía sau thấy lưng áo anh ướt mà thương… Anh đưa em đi xem những chùm hoa cơm nguội vàng ruộm, cho em thấy những nét rất riêng của thành phố náo nhiệt này. Đó là lần đầu tiên em biết mùi hoa sữa, em yêu luôn cả hoa sữa và anh. Những ngày tươi đẹp ấy kéo dài một năm thì anh nhận được học bổng đi du học. Chúng mình xa nhau. Ngày anh đi, em đã khóc thật nhiều, mơ hồ cảm thấy vị chia ly. Lời anh dặn, bây giờ em vẫn chưa quên: “Đợi anh về nhé, sẽ không lâu đâu mà!”. Tin anh, em cứ chờ. Ngây thơ và khờ dại. Thỉnh thoảng, anh vẫn viết thư, gọi điện, động viên em học tập, chờ ngày anh về. Nhưng khoảng cách của những bức thư ấy cứ thưa dần. Rồi mỗi lần em online cũng chẳng thấy nick anh sáng đèn nữa. Cảm giác bất an, em cố sức tìm hiểu, hỏi thăm tin tức, để rồi gục ngã khi biết, anh đã thay lòng. Nghi ngờ, em tìm mọi cách liên lạc với anh. Nhận được message trong một ngày không gió, em lặng đi. “Đừng đợi anh nữa bé, hãy tìm một nửa khác cho mình thôi. Anh đã không giữ lời hứa. Anh xin lỗi!”. Em chuyển vào ký túc xá với chúng bạn, vì sợ cảm giác cô đơn. Em đã thất vọng, đã khóc thật nhiều, bởi em mong nước mắt sẽ rửa trôi mọi kỷ niệm, sẽ chữa lành mọi vết thương. Có người từng nói: “Cái gì đã qua thì nên để tang nó, chỉ là để tang mà thôi”, vì thế, em chọn cách để tang cuộc tình ấy. Ba năm rồi, có lẽ đã đến lúc phải đốt sạch chúng đi. Đốt, để tan. Đốt, để bay. Con đường em đi giờ rợp bóng xà cừ, những hàng xà cừ của sáu năm về trước. Vẫn có gió, nhưng không phải là cơn gió của ngày xưa. Con đường thì cứ thênh thang. Gió luồn vào mái tóc mát lạnh, bỗng dưng thèm cảm giác được nắm tay. Em đã ngủ quên trong kỷ niệm quá lâu, đã bỏ qua rất nhiều cơ hội, để đến bây giờ em lại thấy đơn côi. Em không còn hận, cũng chẳng nhớ anh nữa. Như vậy nghĩa là em đã ổn, nghĩa là trái tim em đã chẳng còn chỗ cho anh. Chỉ là, đôi khi kỷ niệm cứ bất chợt tìm về…