Có lẽ vì yêu nhau quá lâu nên khi cưới tôi rồi, anh vẫn luôn cân - đo - đong - đếm so tôi với người cũ.
Những ngày đầu mới yêu, mỗi lần nghe anh so sánh, tôi chỉ nghĩ anh đùa cho vui, vì thực tế lần nào anh cũng vừa nói vừa cười. Nhưng nghe nhiều quá tôi phát cáu. Có lần, ôm tôi mà anh nói “ơ em đứng có đến nách anh thôi à, T (tên người cũ) cao đến tai anh luôn", “Ừ rồi sao" - tôi gắt lên. Anh bảo chỉ là “buột miệng" thấy sao nói thế.
Cứ nghĩ sống với nhau lâu rồi anh sẽ quên, sẽ không có cái kiểu đụng gì cũng mang người cũ ra so nữa, nhưng nào ngờ, số những lần so sánh tôi với người cũ càng nhiều. Có đôi lúc tôi không biết quyết định đi đến cuộc hôn nhân này là sai hay đúng.
Anh tốt, cái gì cũng tốt. Anh không để tôi phải lo gánh nặng tài chính, những lúc rảnh rỗi anh vẫn phụ giúp tôi làm việc nhà, thậm chí cả việc chăm con anh cũng sẵn sàng. Cứ mỗi lần giận, rồi đêm thấy anh thức dậy cho con đi vệ sinh rồi pha sữa là tôi lại hết giận. Có thể nói anh là mẫu người đàn ông lý tưởng của gia đình. Bố mẹ anh cũng rất thương tôi, nhất là từ khi có cháu đích tôn.
Thường, tôi thấy gia đình người ta, chỉ khi nào vợ chồng có xích mích thì mới mang ra so với người cũ. Nhưng chồng tôi thì độc và lạ ở chỗ, cái gì anh cũng mang ra so được, đang vui vẻ hạnh phúc anh cũng gọi tên người cũ lên để so với tôi.
Hồi mới cưới, cuối tuần cả nhà túm tụm lại nấu đồ ăn tiệc tùng tại nhà tôi. Tôi vốn nấu ăn không được giỏi lắm, nên chỉ bày ra vài món đơn giản để cả nhà cùng ăn, lúc ăn lẩu mọi người ai cũng khen nước lẩu làm ngon. Vậy mà anh phán ngay “cũng ngon mà không bằng T, T làm nước lẩu là số 1”, mẹ anh ngồi cạnh nhéo nhắc khéo, anh lại cười hề hề như không có chuyện gì. Nhưng tôi thì chạnh lòng lắm, tôi biết mình là người đến sau, chúng tôi quen nhau được 1 năm thì cưới, lúc này anh có thể vẫn chưa thoát khỏi cuộc tình 7 năm kia. Khi yêu và đồng ý cưới, tôi cũng đã chấp nhận việc mình chấp nhận quá khứ cuộc tình của anh, chấp nhận việc mình sẽ bị so sánh với người cũ.
Vì người cũ là tình đầu, mọi thứ với anh đều là lần đầu, thế nên để lại ấn tượng rất mạnh mẽ. Đôi lúc tôi đã tự nghĩ, giá như mình cũng có mối tình nào trước đó, để thi thoảng cũng mang ra so “đáp lễ” lại anh. Thế nhưng, tôi hiểu nỗi khổ sự thiệt thòi của người đến sau, nếu tôi cũng như anh thì liệu chúng tôi còn là một gia đình.
Lâu dần tôi cảm thấy quen và không chấp mỗi khi bị anh so với người cũ. Vì người ta bảo “con cá vuột mất là con cá to", phàm cái gì không có được thì người ta hay tiếc nuối, trong mắt chồng người cũ vẫn là những kỷ niệm đẹp đẽ, nhưng không lẽ chồng tôi đã quên lý do vì sao họ chia tay. Vì nếu nhớ đến thì chắc hẳn chồng tôi phải chán ghét khi nhắc đến người cũ.
Đương nhiên tôi cũng không ngốc nghếch đến mức mang hạnh phúc hiện tại của mình ra để so đo với mối tình cũ kia. Có thể tôi không xinh đẹp, tôi không đảm đam khéo léo như người kia, nhưng hiện tại tôi là vợ anh và tôi cũng có những ưu điểm khác.
Và có vẻ như sau 3 năm chung sống, anh đã nhìn ra những ưu điểm của tôi, vì số lần anh mang tên người cũ ra so sánh đã giảm và một tháng trở lại đây thì hoàn toàn không. Có thể anh đã hoàn toàn quên quá khứ với người cũ.
Tôi đã cảm thấy hạnh phúc khi trong gia đình mình không còn nghe thấy tên của cô gái ấy.
Câu chuyện của tôi được kể vào dịp ngày 8/3. Những ngày này, không phải ông chồng mà chính tôi đang âm thầm chuẩn bị “món quà” cho anh. Bởi lẽ, niềm vui trở lại khi anh không “đong tình cũ” để sống với người hiện tại là tôi.
Hy vọng anh ấy bỏ tính vô tâm của mình để nắm chặt “người của mình” xây dựng gia đình hạnh phúc. Quà cho anh ấy sẽ là bữa cơm ngon do tôi chuẩn bị với món anh thích. Còn, quà của anh tôi mong đợi là... quên hẳn, chí ít đừng nhắc đến tình cũ.