Các nhà hảo tâm huyện Mê Linh, Hà Nội, trao quà từ thiện cho người dân Quảng Bình chịu thiệt hại do bão lũ thời gian qua. Ảnh: Phạm Hùng |
Hiện nay, có rất nhiều cách cắt nghĩa khác nhau về từ thiện, tùy theo cách nghĩ khác nhau sẽ sinh ra nhiều hành động khác nhau. Nhưng chắc chắn một điều từ thiện phải là việc làm tốt, hành động tốt xuất phát từ lòng yêu thương (người). Những hành vi, việc làm tốt nhưng không xuất phát từ lòng thương giữa con người thì không được gọi là "từ thiện", nó đơn thuần chỉ là sự ban phát của người có, người thừa cho người thiếu. Từ thiện là việc làm đáng hoan nghênh nhưng cần có quy định để điều phối "Báo đã chọn bàn về một đề tài khá hay, đang được cộng đồng mạng xã hội có nhiều ý kiến trái chiều, thậm chí tranh luận gay gắt. Nói về văn bản pháp lý hiện nay chúng ta đang có 2 nghị định đang còn hiệu lực, đó là: Nghị định 64/2008 (về việc vận động, tiếp nhận, phân phối, sử dụng các nguồn đóng góp tự nguyện hỗ trợ người dân khắc phục khó khăn do thiên tai, hỏa hoạn, sự cố nghiêm trọng...).Nghị định 50/2020/NĐ-CP của Chính phủ quy định về việc tiếp nhận, quản lý và sử dụng đối với các khoản viện trợ quốc tế khẩn cấp để cứu trợ và khắc phục hậu quả thiên tai tại Việt Nam.Mới đây, sau khi ca sĩ Thủy Tiên quyên góp được 150 tỷ đồng ủng hộ đồng bào miền Trung đã có nhiều ý kiến trái chiều, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã chỉ đạo Bộ Tài Chính sửa đổi lại Nghị định 64/2008. Đây là một quyết định kịp thời, hợp lòng dân của Chính phủ. Với vai trò là cơ quan truyền thông, Kinh tế & Đô thị ngoài việc đóng góp ý kiến trong việc sửa đổi Nghị định 64/2008 nên trao đổi, chắt lọc hình thành văn hóa từ thiện trong cộng đồng.Thực tế cho thấy, nếu để các hoạt động từ thiện mang tính tự phát như hiện nay thì hiệu quả không được như mong muốn. Lâu này, chúng ta mới chỉ đem các người dân có đến với đồng bào miền Trung cứ chưa đưa được cái mà người dân ở đó cần có, muốn có (nếu có, cũng còn rất ít). Việc khá nhiều đoàn từ thiện liên tục đến với miền Trung là một cử chỉ, hành động đáng hoan nghênh, nhưng vẫn cần một quy định để điều phối chung công tác này mà không bị thất thoát." - TS Nguyễn thị Thanh Tâm - Học viện chính trị quốc gia Hồ Chí MinhĐề tài cần được đưa ra để bàn thảo "Người Việt chúng ta đề cao “của cho không bằng cách cho”, còn người Do Thái cho rằng công việc từ thiện chính là "sự công chính" và "công lý" như là một điều bắt cuộc trong cuộc sống. Người có điều kiện phải giúp người khốn khổ, phải dành 10% cho cho "việc công bình", bất kể người nhận là giàu hay nghèo. Ngay từ thế kỷ 12, nhà thần học Maimonides liệt kê Tám cấp độ của "sự công bình", trong "Luật về Ban cho người nghèo". Theo đó có các quy định như: - Cấp cao nhất: Cung cấp cho những người nghèo đủ khả năng để họ có thể tự sống độc lập (giúp để họ tự giúp mình). Thí dụ như cho vay không lãi suất cho một người có nhu cầu; hình thành một quan hệ đối tác lâu dài với một người có nhu cầu; cho một khoản trợ cấp cho người có nhu cầu; tìm kiếm một công việc cho một người có nhu cầu...- Từ thiện trong một cách mà các nhà tài trợ, người cho và người nhận không biết nhau (nặc danh), thông qua một người (hoặc quỹ đại chúng) nào là đáng tin cậy, uy tín, và có thể thực hiện hành vi tzedakah với tiền của họ một cách hoàn hảo nhất.- Các ân nhân biết mình tặng ai, nhưng người nhận không biết danh tính của nhà tài trợ.-Người cho không biết danh tính của người nhận, nhưng người được nhận lại biết người nào cho...Với kinh nghiệm làm báo của tôi, tôi cảm nhận đây là đề tài hay nhưng không dễ tìm ra được sự đồng thuận tuyệt đối trong cộng đồng. Đơn cử như việc có cần dàn dựng, chụp ảnh cảnh trao - nhận hay không cũng đã là một vấn đề tranh cãi lâu nay. Nhưng đề tài này xứng đáng được đưa ra bàn thảo trong thời điểm này, để chí ít chúng ta sẽ tìm được vài điểm cơ bản chung nhất để chúng ta hướng về đồng bào mình." - Nhà báo Trần Thành Đô - Tạp chí Doanh nghiệp và Thương hiệu (Đông Hùng ghi) |