Việt Nam vươn mình trong kỷ nguyên mới

Cái lý của mẹ chồng - nàng dâu

Chia sẻ Zalo

KTÐT - Sống cùng dưới một mái nhà, mỗi người trong cuộc đều có những cách suy nghĩ và nỗi lòng rất riêng. Ai cũng muốn cuộc sống được suôn sẻ hạnh phúc, nhưng nhiều khi do không hiểu nhau mà cảm thấy bức bối...

KTÐT - Sống cùng dưới một mái nhà, mỗi người trong cuộc đều có những cách suy nghĩ và nỗi lòng rất riêng. Ai cũng muốn cuộc sống được suôn sẻ hạnh phúc, nhưng nhiều khi do không hiểu nhau mà cảm thấy bức bối...

Tâm sự nàng dâu

Chúng tôi là “nạn nhân” của việc phải sống chung đụng quá nhiều thế hệ dưới một mái nhà. Mà có lẽ, chẳng ai như gia đình tôi cả. Bố mẹ chồng có điều kiện, thừa sức mua nhà ở riêng cho các con nhưng họ lại ra tối hậu thư: Cấm được ở riêng trừ khi bố mẹ... qua đời. Vì tình yêu, tôi đành chấp nhận thực tế ấy. Nhưng, càng sống càng bức bách.

Chồng tôi là con một, căn nhà chỉ có 2 đôi vợ chồng mà sao bao chuyện phức tạp xảy ra. Chúng tôi thích đơn giản hóa, lấy sự tiện dụng lên hàng đầu. Thích thì nấu cơm, không thì tôi lại vào siêu thị mua đồ Tây, tối về chỉ nhoáng một cái đã xong bữa, lại chẳng phải dọn dẹp gì nhiều. Thời gian còn lại dành để làm việc, chat, xem phim có sướng hơn không. Nhưng bố mẹ chồng tôi lại luôn yêu cầu tôi phải dậy sớm, đi chợ như các cô con dâu đảm đang khác. Tôi mệt mỏi vô cùng.

Tôi lấy chồng là để sống cho mình, đâu phải để thành osin cho cả nhà. Cũng vì sống chung, còn ở “dưới trướng” bố mẹ chồng mà tôi đành ấm ức cho qua. Tôi làm kinh doanh, thi thoảng đối tác mời đi du lịch tỉnh vài ngày với họ. Chồng tôi không nói gì, nhưng bố mẹ chồng lại không đồng ý. Họ ra điều gái đã có chồng thì không được đi qua đêm với đối tác. Vì sống chung mà họ biết hết mọi sinh hoạt của tôi, bắt tôi làm theo nề nếp gia đình nhà chồng, không cho tôi chút tự do nào.

Bây giờ, nữ công chức đến cơ quan đều vận váy. Thậm chí, nếu muốn được việc thì bộ đồ phải “ngắn và gợi cảm” một chút (tất nhiên vẫn trong phạm vi cho phép). Mặc đồ đẹp và ăn nói khéo léo không có ảnh hưởng gì đến đức hạnh của người vợ nên tôi cho đó là bình thường. Bố mẹ chồng tôi sáng nào cũng dậy sớm, ngồi dưới phòng khách. Tôi mặc đồ gì đi làm cũng phải qua bố mẹ kiểm duyệt. Mẹ chồng thì bài xích thời trang của tôi, nhất nhất yêu cầu tôi phải ăn vận đứng đắn. Bà còn bảo, sống cùng mái nhà thì con cái phải nghe lời bố mẹ. Tôi uất ức nhưng chẳng biết làm sao. Đành phải “bỏ váy vào túi”, mặc tạm bộ đồ nào đó đến cơ quan rồi lại dấm dúi thay ra.

Ngày tôi sinh con, tôi thích thuê ô sin nhưng mẹ chồng tôi lại muốn tự tay bà chăm sóc các cháu. Nhưng cách chăm cháu của bà khác hẳn với tôi. Khi con ốm, tôi thích mời bác sỹ đến nhà khám xét. Bà lại chỉ muốn dùng kinh nghiệm dân gian, chữa mẹo nên tìm cách cản trở, nói gần nói xa rằng tôi thừa tiền và đừng tưởng uống thuốc Tây là tốt, có khi hại nhiều hơn lợi...

Thế đấy, cứ những chuyện lặt vặt, nhỏ nhặt khiến cuộc sống vợ chồng của chúng tôi cứ loạn cả lên. Tôi cũng bứt rứt tinh thần, cứ nghĩ đến cảnh phải sống như thế này vài chục năm nữa mà khiếp vía.vĐến bao giờ tôi mới được tự do?

Nỗi lòng mẹ chồng

Mấy năm qua sống chung với vợ chồng con trai dưới một mái nhà, đâu chỉ có các cháu bức xúc. Chúng tôi già cả mà phải sống chung đụng lắm lúc cũng thấy phiền phức. Nhưng, các con đâu hiểu cho nỗi lòng cha mẹ.

Đúng là tôi có đủ tiền để mua nhà cho con. Nhưng, ông bà già ốm yếu quanh năm, bệnh tật đầy mình. Bao năm khổ sở nuôi con khôn lớn, cháu lại là niềm hy vọng duy nhất nên tôi cũng muốn tuổi già có con cháu sum vầy. Nếu ra ở riêng, chắc chắc công việc bận rộn, một tuần chúng về thăm bố mẹ một lần đã là may. Có khi điện thoại cũng chẳng hỏi han. Bố mẹ sống chết thế nào, chúng biết thì cũng đã muộn.
 
Con dâu tôi thích sống theo cách của thời đại @. Nay đồ nguội, mai thịt hộp. Nhưng vợ chồng tôi lại nghĩ, cả ngày xa cách, chỉ có bữa tối cơm dẻo canh ngọt là phút giây quý giá của cả nhà, là lúc mọi người gắn kết với nhau. Nếu cứ đồ Tây thì làm gì có cơ hội cả nhà gặp nhau. Hơn nữa bố mẹ cũng già rồi, đâu phải gặm bánh mì là được...
 
Tôi bắt con dâu dậy sớm đi chợ, cũng là cách để rèn cho cháu ý thức gồng gánh gia đình. Cháu mà đảm đang nội trợ, thì sau này cũng có lợi cho gia đình của cháu nữa chứ. Sống chung với nhau, tôi thấy con dâu còn để lãng phí thời gian lắm. Nếu cháu biết sắp xếp, đi ngủ sớm hơn thay vì xem phim, hát hò tới khuya... thì đã có thể dậy sớm mà không cảm thấy mệt mỏi.

Sống chung với nhau, tôi cũng muốn mọi người cùng hòa thuận, hạnh phúc. Con trai tôi có thể sống thoáng, nhưng tôi thì muốn một cô con dâu theo kiểu truyền thống. Nếu đi qua đêm bên ngoài thì sẽ tạo điều kiện để những chuyện không hay xảy tới. Hạnh phúc các con tan vỡ, liệu thân già như chúng tôi có vui được không? Có câu, đi hỏi già về nhà hỏi trẻ. Tuy già nhưng chúng tôi vẫn có nhiều kinh nghiệm sống.

Chúng tôi khắt khe với con cũng là với thiện ý con tốt hơn. Cớ sao các cháu lại thấy đó là tù ngục, là giam lỏng, là làm khổ cuộc sống của chúng. Việc nuôi con nuôi cháu cũng vậy, chúng tôi cũng yêu cháu. Mẹ chúng thì muốn chúng tôi để yên cho mẹ nó nuôi con, nhưng chúng tôi cũng là ông bà, cũng có quyền chăm cháu mình mà...

Viết những dòng này ra, tôi hy vọng các con tôi sẽ hiểu. Và có thể, khi đã hiểu nhau rồi, thì mọi người sẽ không còn sợ phải sống chung nữa