Nhập viện
Bệnh viện là một khu nhà 7 tầng, có 5 đơn nguyên, trông như nhà an dưỡng, nhìn qua công viên thấy lấp ló bờ kè sông Matxcơva.Làm thủ tục chừng 20 phút, xong các mục kê khai tên tuổi, nơi ở, nơi làm việc, khai các bệnh tiền sử… tôi theo một bà hộ lý to béo nhưng nhanh nhẹn, dẫn vào thang máy đi nhận phòng ở tầng 4. Hành lang rộng mênh mông, ngoài một bàn trực có mấy bác sĩ, không một bóng người qua lại, các cửa phòng đóng kín mít. Dẫn tôi vào phòng cách không xa bàn trực, bà hộ lý chỉ một giường trống và nhẹ nhàng nói: “Đây là giường của anh”. Và bà nhắc khẽ nghe như một mệnh lệnh: “Anh chỉ ở trong phòng, không được phép ra ngoài!”.Đó là một căn phòng sơn màu trắng, rộng chừng 28m2, kê bốn giường, đã có ba bệnh nhân đến trước. Trong phòng có nhà vệ sinh và buồng tắm khá rộng; có một chiếc tủ chung đặt cuối góc tường, ngoài ra, mỗi người có một chiếc tủ con. Chăn, gối, drap trải giường sạch sẽ, trắng toát, đầu giường có tới ba nút bấm dùng để gọi hộ lý, bác sĩ và người phục vụ; hai ổ cắm dùng để tiếp ô xy và để cắm dây máy siêu âm. Giường bệnh nhân là loại đa năng, có thể tự nâng, nghiêng, vận chuyển như chiếc băng ca. Tôi lên tiếng chào mọi người, chẳng ai buồn đáp lại, chỉ gật đầu, tôi nhận thấy ai cũng mệt mỏi và đau đớn.Chừng mấy chục phút, bà y tá đến, đưa tôi một chiếc cặp nhiệt độ, sau đó lấy máu ngón tay thử tiểu đường. Bà y tá rời phòng chưa được chục phút thì một bác sĩ đến siêu âm và đo huyết áp.Trước khi được ăn trưa, một y tá khác đến trích ven lấy máu. Hầu như họ lấy máu hàng ngày, mỗi lần lấy tới ba nửa xilanh, đề tên bên ngoài và đưa đến phòng phân tích. Sau y tá là bác sĩ phụ trách tôi. Bà kiểm tra phổi, hỏi tôi một cách rất cặn kẽ về nguyên nhân nhiễm bệnh, các triệu chứng cụ thể và cầm tay động viên tôi, đừng quá lo lắng! Cử chỉ và sự thân thiện của đội ngũ y, bác sĩ làm tôi khá yên tâm trong ngày nhập viện.Hàng ngày, các bác sĩ đều thăm khám theo lịch ba lần, sáng, chiều và tối, sau đó đội ngũ y tá nhận thuốc tiêm, phát thuốc cho bệnh nhân uống, truyền đạm, truyền thuốc, thay băng. Chỉ nhìn được ánh mắt và nhận ra họ qua thẻ đeo trước ngực, bởi vì ai cũng mặc áo chống lây nhiễm, giầy liền quần áo kín mít, không thể nào phân biệt được.Bệnh viện này cũng như 14 bệnh viện khác chữa Covid-19 trong TP, bệnh nhân đều được miễn phí hoàn toàn từ ăn ở, phục vụ và thuốc thang. Còn muốn vào những phòng chăm sóc đặc biệt thì phải trả một khoản tiền không hề rẻ, lên tới hơn 15.000 USD cho hai tuần chữa bệnh. Nhưng không phải vì thế mà dễ dàng đăng ký được, có người phải nhờ vả, mất cả tuần mới thu xếp được chỗ. Trong TP có tới ba bệnh viện chữa Covid-19 theo chế độ trả tiền, bao gồm từ phục vụ, tới tiền thuốc, ăn uống, thậm chí là đưa đón bệnh nhân. Tất nhiên, tại những bệnh viện này, bệnh nhân được hưởng một chế độ sinh hoạt đầy đủ, mỗi người ở một phòng có mọi tiện nghi và được phục vụ theo yêu cầu.Bệnh viện tôi nằm, mỗi ngày ăn ba bữa. Buổi sáng 8 giờ 30, buổi trưa 14 giờ và buổi tối 19 giờ, cấp dưỡng đẩy xe mang thức ăn đến, sau khi ăn xong lại cho xe đến thu dọn. Bữa ăn thường có nước trà, bánh mì, bơ, súp, cháo sữa, ít hoa quả và một món thịt hoặc cá. Nói chung mọi người đều hài lòng về tiêu chuẩn được hưởng và cung cách phục vụ. Các khẩu phần thức ăn có phân biệt đôi chút phụ thuộc vào hiện trạng của bệnh nhân.Ở Matxcơva trong ba năm nay, có một phương thức ship hàng giống như dân chạy grab ở Hà Nội. Ai cần gửi quà cáp, thức ăn, có thể gọi điện và các shipper đến tận nơi nhận hàng, chuyển đến địa chỉ cần thiết. Nhờ cung cách chuyển đồ này, tôi thường xuyên được bạn bè và người nhà cung cấp thức ăn đúng khẩu vị, hầu như suốt tháng rưỡi nằm trong bệnh viện, tôi đều được ăn thức ăn Việt, thay đổi các món ăn nhà bếp Nga.
Bữa cơm trong phòng bệnh |
(Còn nữa)