Monday, 11:56 13/09/2021
Nhật ký Covid từ tâm dịch Thanh Xuân Trung
Kinhtedothi - Ngõ nhà tôi nằm trên đường Nguyễn Trãi về phía Tây Nam TP, cách 2 ngõ “ổ dịch” của phường Thanh Xuân Trung đúng một bức tường. Đây là 2 ngõ nhỏ thông nhau, có khoảng 2.000 cư dân sinh sống trong những ngôi nhà chật hẹp, thậm chí có những ngách không nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Tại đây có một chợ cóc hàng ngày cung cấp khá đầy đủ các mặt hàng thực phẩm tươi sống cho các cư dân trong ngõ và khu lân cận, bao gồm cả ngõ nhà tôi. Chỉ trong vòng một tuần, gần 400 ca F0 được phát hiện.
Nỗi lo F0Đó là một buổi sáng tĩnh mịch đến nao lòng. Mặt trời dường như thức dậy muộn hơn thường ngày, không tiếng mèo kêu nhức óc, không tiếng bước chân người đi ngoài ngõ, không tiếng vòi phun nước tưới cây rào rào phát ra từ nhà hàng xóm. Tất cả đều yên ắng, trầm mặc! Bỗng… “Tao không hiểu mẹ chúng mày kiểu gì nữa??? Vừa nãy thì bảo đóng cửa vào hết cho Covid nó không bay vào nhà được… Giờ mẹ mày lại gào lên: Mở cửa ra cho thông thoáng để Covid nó bay ra…Trời ơi!!!”Tôi bật cười. Đâu có nhẽ thế. Tôi chợt nhận thấy người vợ hình như có lý trong sự việc phi lô gic này.Tiếng quát tháo của người chồng dường như là sự khởi đầu cho chuỗi ngày sống trong hoang mang và xáo trộn của mấy chục hộ dân trong ngõ nhỏ nơi gia đình tôi sinh sống, sau khi ca F0 đầu tiên được phát hiện tại đây.Ngõ nhà tôi chính thức bị phong tỏa.Bữa cơm trưa hôm ấy thật nặng nề! Cả nhà tôi ngồi ăn cơm mà không ai nói với ai câu nào… mỗi người vừa ăn vừa theo đuổi một suy nghĩ riêng… Tôi nhớ lại cũng tầm trưa như này của 1 tuần trước đó.Sau khi đã phân công công việc và duyệt được một số tin bài như mọi ngày, tôi chuẩn bị xuống tầng 1 chuẩn bị bữa trưa. Nhà tôi có khách.Khách nhà tôi là 1 chị trong ngõ, sang cảm ơn bố tôi vì một việc gì đó. Tôi gật đầu chào chị và đi thẳng vào trong bếp. Tôi thực sự cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy chị ấy xuất hiện ở nhà tôi trong thời điểm cả thành phố thực hiện giãn cách xã hội như này. Sau khi ngồi khoảng 15 phút, chị ấy về. Tôi ra trao đổi lại với Ông Bà:Bố mẹ ạ! Con nghĩ bố mẹ không nên tiếp bất cứ ai vào thời điểm này ạ! Giờ Covid biến thể mới lây lan rất nhanh, với tốc độ cháy rừng, nên con mong muốn nhà mình không tiếp khách thời điểm này ạ! Những người tung tăng đi khắp nơi trong lúc giãn cách xã hội như chị ấy rất dễ bị nhiễm và truyền bệnh cho người khác ạ. Nếu bố mẹ ngại, con sẽ treo biển ngoài cửa thông báo không tiếp khách trong thời gian này.Mẹ tôi có ý giận: Con cứ làm nghiêm trọng hóa vấn đề. Chị ý hàng xóm sang cảm ơn chả nhẽ lại bảo chị ý về à? Và hôm nay, chị ý là F0 đầu tiên được phát hiện trong ngõ nhà tôi.Tôi âm thầm gọi điện cho một cô em nhờ mua các thuốc men cần thiết như: Vitamin tổng hợp dạng viên sủi, Ozesol, thuốc hạ sốt, gừng, sả, nước dừa, bánh ngọt, sữa Ensure tươi... và tự nhẩm tính trong đầu: Nhà đã có bốn ấm siêu tốc, hai nồi lẩu mini, tinh dầu… đủ dùng cho sáu người nếu phải đi cách ly ở các nơi khác nhau. Tôi chuẩn bị tất cả với tâm thế sẵn sàng tới khu cách ly khi có điện thoại gọi.Tôi làm theo công thức chữa bệnh của các anh chị F0 trong Sài Gòn, đó là chưng nước dừa, đường phèn và gừng tươi, uống hàng ngày. Tôi chịu khó đun sả, gừng và tinh dầu hồi cho cả nhà xông hơi, đun nước muối biển để súc họng và rửa mũi hàng ngày.Ngõ nhà tôi nằm trên đường Nguyễn Trãi về phía Tây Nam thành phố, cách hai ngõ “ổ dịch” của Phường Thanh Xuân Trung đúng một bức tường. Đây là hai ngõ nhỏ thông nhau, có khoảng 2,000 cư dân sinh sống trong những ngôi nhà chật hẹp, thậm chí có những ngách không nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Tại đây có một chợ cóc hàng ngày cung cấp khá đầy đủ các mặt hàng thực phẩm tươi sống cho các cư dân trong ngõ và khu lân cận, bao gồm cả ngõ nhà tôi.Chỉ trong vòng một tuần, gần 400 ca F0 được phát hiện. Kinh hoàng! Đây chưa phải là con số cuối cùng. Có nhiều gia đình cả nhà đều bị dính Covid, thậm chí có nhà 10 người thì cả 10 đều bị, từ cụ 80 đến con trẻ 5 tuổi… xót xa cho cảnh ly tán. Đã có người tử vong và hôn mê sâu.Lần đầu tiên ngõ tôi lập nhóm trên Zalo. Lo sợ lây nhiễm và hoảng loạn là những gì tôi cảm nhận được trong những ngày này. Sự lo sợ là rất tự nhiên, ta thường sợ khi ta không biết rõ về thứ đang đe dọa mình… đang câu chuyện 5K sang câu chuyện chủ đầu tư khu chung cư 90 Nguyễn Tuân xây dựng làm hư hỏng một số nhà mà lờ đi không đền bù chút nào… rồi lại bay vèo sang câu chuyện dịch dã ở Bắc Kinh… Hôm nay ăn món gì để đủ chất… chiều nay nhà hết gạo rồi … rau trong tủ lạnh bị hỏng hết rồi … Số lượng F0 trong ngõ nhà tôi ngày càng tăng sau các đợt xét nghiệm của phường. Đầu tiên là 1, sau lên 7, 16, rồi hơn 20. Có nhà cả 4 người đều bị F0, họ nói không đi đâu và tiếp xúc với ai trừ lúc đi làm xét nghiệm… Biến thể Delta vô tình và không biết nói … nên mọi người lại càng hoang mang.Nhiều người lo rằng Covid bay từ ngõ bên cạnh sang ngõ nhà chúng tôi… thậm chí có vài người bàn nhau đề nghị quận xin đưa cư dân trong ngõ đi cách ly!!! Đến lúc này thì tôi không thể không lên tiếng. Dân cư ngõ “ổ dịch” đã đi gần hết, có nghĩa là nguy cơ mầm bệnh đã giảm đi rất nhiều. Khu cách ly là khu nguy cơ cao, trong khi đó ngõ nhà tôi rất thoáng đãng, nhà nào cũng có cửa số trước và sau. Thực phẩm đã dự trữ sẵn. Nếu thiếu có thể đặt hàng online. Tại sao lại rủ nhau tới khu cách ly? Rất may! Việc này sau đó đã không xảy ra. Có chị trong ngõ mất ăn mất ngủ khi cửa sổ phòng ngủ nhà chị cạnh ngay cửa số phòng ngủ nhà bên có cô bé F0. Chị lo lắng Covid nhà ấy bay hết sang nhà chị.
* Phóng viên báo Kinh tế & Đô thị tại tâm dịch phường Thanh Xuân Trung (quận Thanh Xuân - Hà Nội)
Dòng sự kiện: