Thỏa thuận này không phải là giải pháp chính trị hòa bình cho vấn đề Nagorno - Karabakh. Ngừng bắn đơn thuần chỉ là ngừng chiến sự trên thực địa và tạo tiền đề hòa bình cũng như giúp có thêm thời gian để các bên liên quan trực tiếp cũng như gián tiếp cùng nhau tiến tới giải pháp chính trị cho vấn đề này. Azerbaijan tuy đã giành được thắng lợi nhất định trên thực địa nhưng Nagorno Karabakh vẫn tiếp tục là một thực thể ly khai. Armenia tuy vẫn duy trì được sự bảo hộ an ninh cho vùng lãnh thổ này trước cuộc tấn công quân sự và quyết tâm của Azerbaijan thu hồi Nagorno - Karabakh nhưng buộc phải chấp nhận thực tế là tương quan lực lượng giữa hai bên đã chuyển biến theo hướng có lợi cho Azerbaijan nhiều hơn là cho Armenia và vùng Nagorno - Karabakh.
Cục diện tình hình mới đã định hình trong câu chuyện cũ này. Thổ Nhĩ Kỳ chẳng khác gì là ngư ông được lợi lớn khi công khai ngả hẳn về phía Azerbaijan và hậu thuẫn đắc lực Azerbaijan trực tiếp cũng như gián tiếp cả về chính trị lẫn quân sự. Thông qua Azerbaijan, Thổ Nhĩ Kỳ vừa có thêm con chủ bài chiến lược mới cho việc gây dựng và mở rộng phạm vi ảnh hưởng ở vùng Caucasus, ganh đua chiến lược với Nga ở khu vực này và gia tăng áp lực đối với Armenia.So với Armenia và Nagorno - Karabakh thì Azerbeijan được lợi nhiều hơn từ lần chiến tranh này cả về chiến lược lẫn sách lược. Nhưng cái giá phải trả là sự lệ thuộc ngày càng tăng vào quan hệ với Thổ Nhĩ Kỳ và phải chấp nhận vai trò sắp xếp trật tự chính trị an ninh của Nga ở nơi đây, nói theo cách khác là phải chấp nhận thực tế từ nay không có thể tự giải quyết được vấn đề Nagorno - Karabakh ly khai.