Việt Nam vươn mình trong kỷ nguyên mới

Chiều cháu

Chia sẻ Zalo

Kinhtedothi - Con trai tôi năm nay gần 3 tuổi. Do điều kiện chăm con không có, vợ chồng tôi vẫn vừa đi làm vừa đi học để phát triển sự nghiệp nên tôi cho con đi học từ khá sớm.

Một phần khác cũng vì tôi nhìn gương nhiều nhà để cháu ở nhà với ông bà nhiều được chiều sinh hư. Dẫu vậy vẫn phải thừa nhận rằng, hình như tôi đã thất bại do người tính không bằng trời tính. Cuối cùng thì tôi vẫn không thể dạy con theo ý của mình.

Thời gian đầu con đi học vợ chồng tôi cắt cử nhau người này đưa đi thì người kia đón về. Nhưng sau cả tôi và chồng đều bận quá, nhiều lúc con tan học mà bố mẹ chưa tan làm, các bạn được đón hết mà con vẫn một mình thui thủi ở lớp, thấy thương. Cho nên chúng tôi bàn nhau đành nhờ ông bà nội đón cháu. Những hôm chúng tôi về quá muộn thì ông bà cũng chẳng nề hà, tắm cho cháu rồi cho nó ăn luôn. Thực lòng, tôi luôn biết ơn ông bà đã giúp vợ chồng tôi những điều đó.
Chiều cháu - Ảnh 1
Song vẫn có những điểm không thể thống nhất giữa quan điểm nuôi dạy của vợ chồng tôi với các cụ. Ví dụ như vợ chồng tôi đều tin rằng cần cho thằng bé đi học đều để nó quen nếp, quen với kỷ luật, thì ông bà lại cho rằng nó đi học chỉ nên như đi chơi. Nhà vẫn có ông bà trông, cho nên hứng lên là cho nghỉ. Việc này tôi biết qua mấy lần tôi có cuộc họp sớm phải thu xếp đi làm không kịp đưa con đi học nhờ ông bà đưa đi, chiều về thấy thằng bé hồ hởi kể “hôm nay không đi học”. Rồi nó kể ông bà cho đi chơi chỗ này chỗ kia, còn mua đồ chơi cho nó nữa.

Cái chuyện mua đồ chơi cũng là việc khiến tôi phải đau đầu. Vợ chồng tôi thống nhất quan điểm đồ chơi chỉ nên mua cho con thật ít, mua ra tấm ra món vào một dịp nào đó đặc biệt như sinh nhật nó, giáng sinh, quốc tế thiếu nhi... Như thế vừa mua được đồ chất lượng tốt lại không tốn kém nhiều. Đồ chơi cũng có thể đưa ra treo thưởng nếu con làm được việc tốt. Nhưng ông bà không nghĩ thế. Ông luôn bảo “ngày xưa bố nó (tức chồng tôi) có cả tủ đồ chơi…”. Cho nên nó cứ đòi gì thì ông bà sẽ mua, kể cả đồ chơi Trung Quốc độc hại kém chất lượng, miễn là nó thích. Vì cái này mà con tôi trở nên hay vòi vĩnh, làm nũng với ông bà. Với bố mẹ thì chưa dám, nhưng với ông bà, nó đòi hỏi đủ thứ, không được thì lại lăn ra khóc lóc, ăn vạ đến kỳ được mới thôi. Tôi muốn dạy con nhưng không được, bởi vì thể nào trước sự cương quyết của tôi, ông bà cũng sẽ lại lao vào dỗ và đồng ý đáp ứng những đòi hỏi của nó. Tôi cũng có lần góp ý ông bà đừng chiều cháu quá như vậy nó sẽ hư, nhưng ông bà lại bảo “có mấy khi nó ở nhà chơi với ông bà, chẳng lẽ cháu muốn lại không chiều nó…”. Ông bà nói vậy tôi chẳng biết nói gì thêm. Thực tình tôi không muốn mếch lòng ai, cũng biết ông bà giúp đỡ trông con cho cả vợ lẫn chồng tôi phấn đấu đã là quá tốt, chẳng dám đòi hỏi, ý kiến gì. Nhưng tôi sợ cứ đà này con mình lại hỏng, chỉ vì nó được ông bà yêu chiều quá. Ai có cao kiến gì giúp được tôi không? Cũng phải gần 2 năm nữa tôi mới xong việc học…