Sáng ra anh cả của phòng đã hào phóng “Thời gian qua mọi người vất vả nhiều rồi, giờ tất cả các báo cáo, tài liệu đã chuẩn chỉ, nên quyết định hôm nay phòng được xả hơi, để cùng trao đổi cho bõ những ngày căng như dây đàn, đứa nào có chuyện gì hay thì kể đi”. Được lời như cởi tấm lòng, các con vịt thi nhau vít vít.
My em út thỏ thẻ “Hôm em đi nộp báo cáo, anh Kế trưởng phòng Thuế cứ rủ rê đi uống cà phê nhưng em sợ mang tiếng, nhỡ ế nên không dám đi. À, Anh có quen anh Kế không ạ?”. “Có chứ, họ hàng nhà anh đấy, bố nó phải gọi anh là mày”.
“Anh nhớ nhất ngày này vì đúng kỷ niệm ngày cưới, thế là ngày nói dối năm nào cũng nói những lời yêu thương, tặng vợ kèm một bó hoa to, vợ thích hiểu thế nào thì hiểu”, mấy đứa ngưỡng mộ nhao nhao, sẽ học tập chị nhà, cố làm đám cưới vào ngày cá tháng tư.
“My kia, mày đã ngủ cùng thằng Quốc lái xe đúng không”, My ngơ ngác, “Ngủ cùng khách sạn còn gì”, cái My nhe răng cười “Ôi, đi du lịch cùng công ty ấy ạ, có ngủ cùng phòng đâu, mà chị lạc hậu mất rồi, thức cùng mới sợ chứ ngủ cùng thì sợ cái gì”. “Mày vô dạng quá”, “Đâu, em vẫn dạng hàng ngày mà, sớm mai em gọi là “dạng” sáng này, lúc sẩm tối thì gọi “dạng” tối nữa này”.
“Mày ế đến nơi rồi My ạ”, “Ế vì em quá tử tế”. “Hay mày lấy thằng Tèo nhà chị đi, yên tâm, chị đảm bảo sẽ không bao giờ nó bỏ mày, vì nó cứ nghĩ mày là mẹ nó”.
“Nên cân nhắc cho nó kỹ em ạ, đừng để như chị đây, lấy chồng năm, sáu năm rồi mới lại bất chợt thực sự rung động trước một người đàn ông”, tất cả ánh mắt dồn vào nơi cất giọng oanh vàng, tiếng thỏ thẻ lại vang lên, “Đó là một anh mặc sắc phục công an giao thông, tim chị suýt nhảy ra ngoài vì sáng nay rẽ phải quên bật xi-nhan”, ai nấy phì cười, giơ ngón tay cái biểu thị “Tớ thích”.
“Thôi cả nhà vui vẻ nhé, em đi xuống xưởng đây”. “Đi kiểm kê thì đừng báo trước, phải đánh úp để chúng nó (ngã) ngửa ra chứ”. Câu của chị hai xinh gái khiến đàn em cười rúc rích, anh cả thở dài: “Đấy, anh sợ có dám cho Ánh xuống kiểm kê đâu, khéo công nhân gặp tai nạn lao động như chơi, chỉ dám cho cánh cái Hoan cái Tâm đi thôi, ít gây chú ý”. Tâm làm như tìm được sự đồng cảm, “Đen vất thế đấy ạ, chồng em sợ nhất là mất điện vì sẽ không biết phải tìm em ở đâu, có lần còn nhìn thấy nguyên cái áo trắng của em chuyển động mà hết hồn”, “Khổ thân mày, thôi được để hôm nào sang xưởng mạ, anh nhờ chúng nó mạ lại cho, thích màu gì nào?”
“Giêsuma, thánh Alla, Thần Dớt Hoan ơi, sao cái áo nhăn nhúm thế này?”, “Tại lão chồng tớ cả đấy, sáng dậy muộn thế là chẳng kịp là lượt áo cho tớ đã vội đi làm”. “Hả, thật hay đùa đấy?”, “Không biết!”
“Hôm qua chồng tớ còn dám bảo lâu lắm rồi không thấy em quét nhà đâu đấy, quá điêu luôn vì đã bao giờ tớ quét nhà đâu mà bảo là lâu lắm, vớ vẩn”.
“Tớ thì rất thích được mẹ chồng ghé chơi, vì khi đó nhà cửa luôn tươm tất sạch sẽ, sàn nhà, bồn tắm, trong sân đều như li như lau, nhờ chồng tớ xin nghỉ hẳn một buổi để dọn dẹp mà lị”.
Vừa lúc đó, anh cả nghe điện thoại xong thì thông báo: “Bố chồng của chị dâu anh đang phải nằm viện, nên anh sẽ nghỉ vài hôm nhé, mấy chị em ngoan, đừng cãi nhau”. Mãi mấy đứa mới hiểu ra ai đang nằm viện.
Sàn sàn tuổi nhau cả nên cũng dễ tâm sự, giận rồi lại làm hòa, vào đây ai cũng trở nên vui tính, hay đùa, cười trêu nhau chí chóe suốt, nhưng lúc vào công việc thì lại nghiêm túc, gặp vấn đề gì mọi người cùng xúm vào giải quyết. “Ờ, định khoản thì đúng rồi, chỉ nhầm đối tượng chịu thuế nhỉ”. “Sai đâu mà sai, chỉ thừa có mỗi số không thôi”. “Nhầm và sai thế là đủ để bóc lịch rồi đấy cưng ạ”. Ở cùng những nhà thông thái vui tính như vậy nên tám tiếng đồng hồ trôi qua nhanh như làn gió.
“Bẩm các cụ là đã hết giờ, cũng sắp hết ngày bốc phét rồi, xin mời các cụ rời vị trí chiến đấu, trở về nhà nghỉ ngơi, mai bắt đầu một ngày bình thường ạ”.
Mọi người lục đục rời đi mà vẫn còn tiếc rẻ, ước gì ngày nào cũng là ngày mùng 1 - 4 cho đời thêm vui.