Việt Nam vươn mình trong kỷ nguyên mới

“Mẹ là chiến sĩ của gia đình mình thôi!”

Chia sẻ Zalo

KTĐT - Đã lâu lắm rồi, mẹ chắng nhận được danh hiệu gì ở cơ quan cả. Cũng dễ hiểu thôi, con người ta đâu phải siêu phàm mà có thể cùng thành công ở nhiều lĩnh vực một lúc.

KTĐT - Đã lâu lắm rồi, mẹ chắng nhận được danh hiệu gì ở cơ quan cả. Cũng dễ hiểu thôi, con người ta đâu phải siêu phàm mà có thể cùng thành công ở nhiều lĩnh vực một lúc.

Tan làm về là mẹ xắn tay vào chuẩn bị bữa tối. Ông bà răng yếu, thích ăn rau luộc nhừ, bố tôi lại thích rau vừa chín tới. Hai anh em tôi thích gà rán, bố lại thích gà luộc. Để chiều lòng hết cả nhà, mẹ lại phải chuẩn bị lích kích hơn.

Nhưng mẹ chưa một lời than phiền về sự vất vả đó. Trong bữa cơm tối mẹ kể về lễ tống kết cuối năm của cơ quan, mẹ kể tên những đồng nghiệp đạt danh hiệu chiến sĩ thi đua, cán bộ xuất sắc của cơ quan. Trong số những người đó có người gia đình tôi biết mặt vì thi thoảng họ đến chơi, có những người nhà tôi chưa biết mặt bao giờ. Mẹ kể với giọng thật sự hồ hởi như thể niềm vui ấy là của chính mẹ vậy.

 

- “Thế mẹ là chiến sĩ gì ạ?”, đứa em đang học mẫu giáo lớn của tôi hồn nhiều hỏi.

 

- Mẹ là chiến sĩ của gia đình mình thôi con ạ.

 

Bữaăn kết thúc, nhưng câu nói của mẹ cứ ámảnh lấy tôi. Tôi biết mẹ không phải là không có khả năng dành được danh hiệu ấy. Nhưng nếu đặt lên bàn cân giữa gia đình và sự nghiệp, chắc chắc mẹ sẽ nghiêng hẳn về gia đình, về bố con tôi. Còn nhớ cái ngày tôi học tiểu học, trời mưa như trút nước mẹ vẫn đi đón tôi đúng giờ, tôi hỏi mẹ: “Sao mẹ không để ngớt mưa hãng đi đón con!”. Mẹ bảo: “Mẹ sợ con phải chờ lâu”.

 

Rồi dần dà tôi cũng có thể tự mình đạp xe đến trường, mẹ sinh em bé. Sáng nào mẹ cũng tất bật dậy lo bữa sáng cho cả gia đình, rồi cháo, sữa cho em trước khi đưa nó đến nhà trẻ.

 

Thấy mẹ vất vả, bố bảo đăng ký cho em ăn sáng ở trường, nhưng mẹ bảo: “Con có ấm bụng thì em đi làm mới yên tâm”.

 

Rồi bố lại tính chuyện thuê osin đỡ đần mẹ việc nhà. Mẹ lo người ta chuẩn bị bữa ăn không đảm bảo vệ sinh và sức khỏe cho cả nhà, mẹ lo họ là áo cho bố không đúng như ý mẹ… Cứ thế mẹ dành hết tình thương, sự chăm lo và thời gian cho cái gia đình nhỏ bé này. Lâu lắm rồi tôi không thấy mẹ có thời gian đi làm lại mái tóc, mua vài bộ quần áo mới hay xem trọn một bộ phim. Ngày nào cũng thế, khi công việc nhà đã tạm ổn, mẹ lại tranh thủ thời gian chơi và dạy em học bài, là giúp bố bộ quần áo để sớm mai bố đi làm.

 

Đã lâu lắm rồi, mẹ chắng nhận được danh hiệu gì ở cơ quan cả. Cũng dễ hiểu thôi, con người ta đâu phải siêu phàm mà có thể cùng thành công ở nhiều lĩnh vực một lúc. Nhưng với bố con tôi, mẹ luôn là một chiến sĩ giỏi nhất, nghị lực nhất. Thành công của bố là niềm vui của mẹ, những điểm tốt của anh em tôi là niềm tự hào của mẹ. Với mẹ đó là những danh hiệu, những tấm huy chương. Chính vì thế gia đình tôi dù không ai nói ra nhưng đều hiểu và thầm cảm ơn mẹ khi mẹ thốt lên rằng: Mẹ chỉ là chiến sĩ của gia đình mình thôi!