Anh bạn tôi kết hôn đã gần 20 năm, mà lúc nào vợ chồng cũng khắng khít. Chả bù với nhà tôi, tôi cũng tặng hoa, quà, phụ vợ việc nhà mà không hiểu sao vẫn cãi nhau “sinh tử”.
Có lần, anh nhắn tôi đến chơi vì mới có người bạn ở quê lên biếu một con lươn đồng rất ngon. Hai anh em ngồi tán gẫu chờ vợ anh chế biến món lươn um. Một lát sau, chị đi ra bối rối: “Xin lỗi, em lỡ làm con lươn... chui xuống cống mất rồi”.
Tôi còn chưa biết nói sao để chị đỡ ngại và anh đừng trách thì đã nghe anh cười khì, giọng hiền khô: “Không sao, chuyện ngoài ý muốn mà. Anh nhớ nhà mình còn mấy con khô, em nướng lên là được rồi!”. Tôi bái phục anh sát đất. Nếu là tôi chắc đã nổi nóng và cự vợ một trận nên thân. Anh bảo: “Ai cũng có lúc sơ suất, chấp nhặt quá dễ làm tổn thương nhau. Lỡ làm mất nó, cô ấy cũng buồn. Nếu là cậu, chắc cậu cũng không thích bị quở trách vào lúc đó, đúng không?”.
Ngẫm lời anh thật thấm thía. Nhớ lần tôi bị té xe, vợ lo sốt vó, hớt hải chạy vào bệnh viện. Đến khi nhận kết quả chụp CT tất cả đều bình thường, chỉ xây xát ngoài da, vừa thở phào xong là vợ tôi quay ra trách móc: “Anh đi không chịu cẩn thận gì hết, giờ phải tốn mấy triệu bạc sửa xe”. Tôi giận vợ cành hông. Chuyện tai nạn làm sao lường được, không lo cho chồng lại lo chiếc xe. Thế là hai vợ chồng làm một trận tưng bừng.
Nhớ cái lần vợ tôi sơ ý cho chiếc điện thoại của tôi vào máy giặt làm đi đứt gần chục triệu, tôi tiếc của nên lớn tiếng, vợ tôi khóc, bảo tôi coi trọng tiền bạc hơn tình nghĩa vợ chồng. Từ câu chuyện của anh bạn tôi giật mình nhìn lại, hóa ra những điều mình không thích mà bấy lâu vẫn đem ra áp dụng với vợ. Nếu đặt mình vào hoàn cảnh của vợ, hẳn tôi sẽ muốn được cảm thông và an ủi. Giống như lúc tôi bị nạn, chiếc xe tan tành tôi cũng tiếc nhưng cái tôi muốn là vợ phải cảm thông với chồng. Từ bí kíp giữ gìn hạnh phúc của bạn, tôi xấu hổ vì bấy lâu tôi chỉ nghĩ cho bản thân, không quan tâm đến cảm xúc của vợ.
Từ nay, mỗi khi nói chuyện với vợ, chắc tôi phải ngậm cục đường để giữ giọng cho ngọt và giữ cho mình đừng nóng, biết suy nghĩ giùm vợ. Cho đi cái gì sẽ nhận lại cái đó, thấy tôi “hiền” lại, thế nào vợ tôi cũng sẽ ngoan.