Vừa dọn dẹp nhà cửa, em vừa thở dài nhìn hai bố con… chơi game, lòng buồn lại ức vì không hiểu sao càng ngày anh càng … ham chơi giống con đến thế!
Ngày mình quen nhau, anh là một chàng trai tỉnh lẻ. Tuy anh không có bề ngoài nổi bật nhưng em yêu anh vì tính tình thật thà, chất phác và thông minh. Anh cũng không hút thuốc, rượu chè hay lăng nhăng nên em thông cảm với cái nghề công nghệ thông tin hơi khô khan và cái tật… mê game của anh.
Ngày đó, em hâm mộ anh nhiều lắm vì anh... chơi gì cũng giỏi; em nghĩ giỏi vậy là vì anh của em rất thông minh. Thế là em quyết tâm “huấn luyện” lại anh những điều em cần ở anh, trước khi để anh “bắt cóc” em về “dinh”. Em bắt anh đi chợ chung, “dụ” anh cùng nấu ăn, nhắc nhở anh dọn dẹp phòng... Anh thật sự là rất thông minh và thương em, chuyện gì làm cũng giỏi. Bạn bè ganh tị, em cũng thấy mát lòng mát dạ và hoàn toàn yên tâm trao cuộc đời vào tay anh.
Thời gian đầu lấy nhau, anh còn rất ngoan, biết phụ vợ chuyện nhà cửa. Sau khi có cu Heo, em cũng an tâm vì anh chăm con cũng rất giỏi. Thằng bé càng lớn càng… mê game giống bố. Không chỉ thế, đam mê ngày xưa cũng trở về với anh. Ngày nào cũng vậy, xong việc là anh ngồi chơi game với con, bỏ mặc em lo hết mọi việc từ trong nhà ra ngoài phố. Em nhắc nhở anh đừng cho con chơi nhiều quá, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe và tính cách của con, anh lại biện minh “Heo nó thông minh lắm, em đừng lo có anh cai quản mà”.
Anh à, sao anh không dạy con và cùng con làm việc nhà với em thay vì ăn cơm xong là hai cha con lại ôm máy ngồi chơi? Anh có thể nào tận dụng những ngày nghỉ để đưa hai mẹ con đi chơi đâu đó, cho con mở mang kiến thức, thay vì chỉ biết những nhân vật trong màn hình. Anh làm được vậy, em sẽ thoải mái hơn biết bao sau những lúc chỉ biết công ty và việc nhà. Chồng ơi, anh có thể trả lại “chồng sắp cưới” cho em được không?