Chồng thím Mai mất sớm nên khi có hỷ sự của Bình con trai thím ai nấy đều xúm vào hỗ trợ một tay. Chúng “trót dại” với nhau, có bầu hai tháng tá hỏa xin cưới mà mãi đến tận tháng thứ sáu thím mới đồng ý.
Thím cười khẩy: “Nhà đấy chẳng biết điều, đòi lễ thách cưới những năm triệu, nhà tôi còn lo chạy tiền chưa cưới ngay được đâu”. Hay tin nhà gái vội muối mặt xin phép lễ sau này sẽ cho lại các cháu hết, rồi kín đáo cho nhà gái vay, để đại sự nhanh đến. Sau đám cưới nghe nói bố mẹ cô dâu cũng lo nghĩ đến đau ốm mà nằm liệt mất một tuần ròng. Hôm cưới nhìn con bé sượng sùng mặc váy bầu đi giữa quan viên hai họ, khúm núm nom tồi tội.
Nhớ lúc sát giờ rước dâu tất cả mới ớ người ra là chưa mua hoa cho cô dâu cầm, thím dài giọng “Bầu ễnh ra rồi cần gì hoa với hoét, nhiễu sự”. Lúc nghe ai đó gọi “Bà Tĩnh đang làm gì thế, bà đủ nếp tẻ, con cái thành đạt thì vào dải chiếu cưới cho chúng nó đi”, thím Mai xua tay rồi xông vào “Thôi, để tôi dải cho nhanh”, mọi người nhìn mà nhíu mày, ái ngại.
Nghe nói con bé đang có mang con trai, hàng xóm tíu tít hỏi thăm, thím cứ chèm chẹp, để xem có giống con nhà mình không đã rồi hẵng mừng.
Có người khẽ khuyên, chả lẽ thím nghĩ những lời ấy sẽ không đến tai nó, nhưng thím làm ra vẻ chẳng quan tâm và cho rằng vì cái sự lỡ làng ấy nó đáng bị nhiếc móc cho đáng đời, sự dễ dãi nọ rửa trăm lần cũng chẳng hết vết nhơ... Dù cho lớn bé trong nhà đều khuyên thôi thì một mình nó có chửa được đâu, trót nhỡ rồi là con cháu nhà mình cả, người lớn nên bao dung, chấp trách mãi làm gì, nhưng thím vẫn te tái chê bai, làm như nhà vô phúc lắm.
Ở lễ cưới, bố mẹ cô dâu trịnh trọng tặng quà công khai, dặn dò các con kỹ lưỡng, bên nhà trai một lời nói của mẹ chồng cũng không, cứ làm ù ào xuê xoa cho xong việc, cũng chẳng quà cáp nhiêu khê gì. Nhà gái nề nếp bao nhiêu thì sang nhà trai luộm thuộm, mất trật tự bấy nhiêu. Mọi người khen nhà gái có điều kiện tổ chức quy củ, thấy rõ gia phong trên dưới, thím Mai cười nhạt: “Có gia phong thì đã chả phải để con gái cưới chạy bầu thế”.
Người thân động viên cô dâu, thôi thì trước lạ sau quen, đừng chấp trách nhé, bà ấy vốn dĩ khó tính. Con bé cũng gắng nhẫn nhịn và cố cho qua những lời cay nghiệt của mẹ chồng.
Vài tháng sau thì bắt đầu rậm rịch lâm bồn, hai vợ chồng bàn tính rồi chọn sinh ở bệnh viện chị dâu con bé công tác, được chị trực tiếp đỡ đẻ cho. Tưởng chắc mười mươi rồi mà trải qua cơn đau quằn quại năm tiếng đồng hồ, đứa bé đẻ ra tim ngừng đập, chết từ trước đó, không rõ nguyên nhân...
Ít lâu sau chưa kịp hoàn hồn thì bỗng nhiên Bình mắc bệnh quai bị, chủ quan mãi mới đi khám, bác sỹ khuyên nên chú ý dùng đúng và đủ thuốc, nhớ kiêng cữ một chút, rồi nói ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản nhưng hình như đã ảnh hưởng nhiều chứ không hề ít, bằng chứng là bốn năm trôi qua vẫn chẳng thấy vợ nó mang bầu...
Thím Mai giờ đã thôi dèm pha một cách ác ý, luôn tỏ vẻ ăn năn, bớt đồng bóng đi mà niềm vui vẫn chưa trở lại. Người làng lẩm bẩm bảo nhau “Khẩu nghiệp, còn lâu nữa mới dứt”.