Việt Nam vươn mình trong kỷ nguyên mới

“Chúng tôi đã chiến đấu cùng nhau”

Phương Thảo
Chia sẻ Zalo

Kinhtedothi - Đến nay, đã tròn 10 ngày, Bệnh viện Đa khoa T.Ư Quảng Nam tiếp nhận quyết định điều trị người bệnh dương tính với SARS-CoV-2 và cũng tròn 1 tuần bệnh viện trưng dụng hoàn toàn thực hiện điều trị cho bệnh nhân nhiễm Covid-19.

 Công tác hậu cần được chuẩn bị gấp rút.
“Tầng 3 cần bổ sung thêm bô cho bệnh nhân, nhờ ban hậu cần bổ sung giấy và khăn lau tay cho tầng 5, khu cấp cứu cần thêm quạt, khu tầng 7 cần nhận nhu yếu phẩm......” là những câu quen thuộc mà mấy ngày nay Đội hậu cần Bệnh viện Đa khoa T.Ư Quảng Nam tiếp nhận từ khu cách ly gửi ra. 
 
Gấp gáp, hối hả là những từ diễn tả về Đội hậu cần trong những ngày này. Tất cả mọi công việc, mọi yêu cầu từ khu cách ly được giải quyết một cách nhanh nhất và chính xác nhất. Vì Đội hậu cần ý thức được rằng nếu làm không tốt nhiệm vụ vòng ngoài, chỉ cần chậm một chút, sơ sẩy một chút cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến công tác chăm sóc và điều trị của đội ngũ y bác sĩ, đồng nghiệp ở vòng trong. 
 Nhân viên Khoa Kiểm soát nhiễm khuẩn phun khử khuẩn sau khi vận chuyển bệnh nhân.
Bộ phận hậu cần có sự tham gia của nhiều khoa/phòng nhằm đảm bảo tốt nhất cho công tác điều trị cũng như sự an toàn, sức khỏe cho cả nhân viên y tế và bệnh nhân trong khu cách ly gồm Vật tư y tế, Kiểm soát nhiễm khuẩn, Dược, Hành chính quản trị, Tài chính kế toán, Công tác xã hội, Tổ chức cán bộ, Dinh dưỡng...
 Bếp dinh dưỡng chuẩn bị suất ăn.
Bộ phận hậu cần đa phần là nữ, những con người nhỏ bé ấy ngày thường cứ nghĩ chân yếu tay mềm, chỉ biết đỏng đảnh váy áo nhưng khi bước vào cuộc chiến thực sự thì như biến thành một con người hoàn toàn khác. Họ chẳng khác gì những chú ong chăm chỉ, làm việc quên giờ ăn, giờ nghỉ, mặt ai cũng hừng hực đỏ thấy mà thương, những giọt mồ hôi lăn dài trên má cũng chẳng kịp lau. Mà thực ra là không thể lau vì để đảm bảo an toàn cho bản thân hoặc họ chẳng còn bận tâm đến vấn đề đó nữa.
 
Những ngày này, đối với anh/chị/em Ban hậu cần, việc ăn sáng thành ăn trưa, ăn trưa thành ăn xế là chuyện thường, có hôm về tới nhà còn không thể nuốt nổi cơm. Nhưng ai cũng hừng hực khí thế bởi lúc này không cho phép họ yếu ớt, mệt mỏi. Tất cả lao vào công việc, nếm trải cảm giác căng thẳng, lo lắng, hồi hộp chẳng khác gì các đồng nghiệp vòng trong. Dù mệt đến đâu nhưng khi nghe những câu như “Đã có, đã chuẩn bị xong, đã sẵn sàng, đã nhận được” tự dưng thấy lòng an tâm và ấm đến lạ!
 
Trời đã nhá nhem tối, lại có tiếng "ting ting" từ vòng trong gửi ra “Chú ơi, tầng 3 bóng điện bị hỏng cần sửa gấp để chăm sóc bệnh nhân”. Biết anh, chị, em cần gấp mà bộ phận điện nước đang bận ở một khu khác, ngay lập tức 2 thành viên xung phong vào khu đó để sửa điện và đằng sau lớp bảo hộ với 2 bóng tuýp trên tay không ai khác chính là bác Phó Giám đốc Bệnh viện, trong lòng bỗng thấy nghẹn lại và sống mũi cay cay. Lúc này đây, địa vị, tuổi tác, nhiệm vụ không còn quan trọng bằng việc đảm bảo an toàn cho công tác điều trị bên trong.
Để đảm bảo công tác điều trị lãnh đạo bệnh viện chỉ đạo “chúng ta sẽ không có ngày nghỉ, thứ 7, chủ Nhật vẫn đi làm như ngày thường”. Không còn cảm giác hoang mang, ngỡ ngàng, không có một lời nào than thở hay một lời trách móc thay vào đó là sự quyết tâm, chung sức, chung lòng vượt qua khó khăn, thử thách để chiến thắng đại dịch này.
Người mệt nhưng tinh thần không mệt, chỉ mong bên trong chiến tuyến ấy bình an!!
Quảng Nam, ngày 10/08/20020