Việt Nam vươn mình trong kỷ nguyên mới

Khi chồng là "diều hâu"

Chia sẻ Zalo

KTĐT - Vừa về tới cơ quan, My đã hớt hải: “Trang ơi, tớ làm mất cái máy tính ở quán cà phê đó rồi. Qua đấy tìm thì người ta bảo không thấy. Có gì tớ nói Trang mượn làm mất nhé?”

Sợ chồng đến "mất mật"

Cô bạn giãy nảy: “Điên à? Tại sao chứ?”

“Giờ Hoàn mà biết, anh ấy giết tớ chết”. My ngồi phịch xuống ghế, mặt tái nhợt khi cô bạn không chịu giúp.

Đây không phải lần đầu My nói dối chồng. Bản thân chị cũng biết mình sợ chồng. Chị toàn phải nói dối chồng hết lần này tới lần khác mà toàn chuyện vặt vãnh.

Trang chơi thân với My từ hồi học đại học. Nhưng cô không tưởng tượng nổi bạn mình – một cô nàng quyết liệt, đanh đá lại e sợ trước anh chồng.

Một lần hai gia đình tổ chức ăn uống ra mắt chồng mới cưới của Trang, sau buổi đi ăn đó, đùi Trang tím bầm. Nguyên nhân là cô cứ nói ra điều gì là y như rằng My ngồi cạnh lại “bấu” cho đau điếng vì tội “nói linh tinh”.

Những chuyện buổi trưa, hai người ra ngoài ăn gì ở đâu, My yêu cầu Trang phải “tuyệt mật, anh ấy mà biết tớ suốt ngày đi thì giết tớ chết”.

 
Khi chồng là "diều hâu" - Ảnh 1

Chỉ cần anh quắc mắt, chị đã thấy sợ rồi (Ảnh minh họa)

Rồi đến chuyện, con bé con nhà anh chị dù đã 4 tuổi rồi nhưng việc được ra đường chơi lại vô cùng hiếm. Dù chị muốn đưa con bé đi sang nhà ngoại chơi mà anh Hoàn lắc vì sợ... bụi thì chị cũng chẳng làm khác được.

Tóm lại, từ việc lớn tới việc bé xíu, My cũng phải hỏi ý chồng. My bảo: "Nếu làm trái ý, anh ấy sẽ chửi mắng ầm nhà lên cho xem. Tớ nghĩ tới là đã sợ rồi". Nhiều khi My tự ví mình như con chim cu, còn chồng như con diều hâu...

Phát khóc vì chồng gia trưởng

Trường hợp của Tâm còn bi đát hơn. Trong mắt mọi người, chị là người đàn bà an nhàn, "sướng vì có chồng như anh Tiệp". Bởi chồng chị kiếm tiền tốt nhất nhà.

Do sinh hai đứa con không có kế hoạch, chị đành bỏ dở công việc đang làm để ở nhà chăm chồng con. Sau khi con lớn khôn, kiến thức học tập của chị lại bị mai một, chị đành ở nhà mở cửa hàng may vừa để đỡ buồn vừa để kiếm đồng ra đồng vào. Còn anh Tiệp lại là trưởng phòng kế toán của một tập đoàn nọ.

Một ngày Tâm khóc như mưa, gặng hỏi mãi chị mới tâm sự, trong khi chị bò ra làm việc nhà, toàn thân uể oải, chưa nhiều tuổi, chị đã bị thấp khớp vậy mà anh chồng vẫn vô tư, hồn nhiên ngồi chat chit, chơi game.

Anh Tiệp còn nói rằng “Việc nhà là trách nhiệm của em!”. Rồi anh nói anh coi thường những công việc của chị. Mẹ chị đã từng dặn trước khi lấy chồng rằng “chồng con là đứa cực kỳ gia trưởng” giờ chị mới thấm thía!

Anh ghét sự chờ đợi, ghét thấy sự việc ở trạng thái "đang hoàn thành". Với anh, mọi việc đều phải ở trạng thái hoàn hảo, nhà không được có một vệt bụi, vợ con phải tinh tươm khi anh bước chân vào cửa.

Anh về, mâm cơm phải được dọn sẵn, có vợ con ngồi đợi. Có lần, thấy con đói bụng, chị cho con ăn để chúng học bài, anh đã mắng chị nuông chiều con cái, dạy cho chúng cách coi thường bố.

Nhưng sự thật, cái giờ giấc của anh lại chẳng theo một quy luật nào, khi thì 6 giờ tối, lúc lại 8, 9 giờ anh mới về nhà. Anh bận bịu hết khách này đến đối tác nọ...

Nhiều khi 3 mẹ con đói meo chờ cơm anh đến 9 giờ tối.

Cả tháng chị không bước chân ra khỏi nhà, nhưng anh vẫn ghen tuông. Ngày nào anh cũng gọi điện thoại bàn mấy lượt để kiểm tra xem chị có ở nhà không.

Rồi anh lại tra khảo các con, xem có bao che cho mẹ không… Đứa con nhỏ và chị cứ ngồi im mỗi tối cho anh chì chiết, chứ đứa con lớn cứ thoái thác lấy cớ nhiều bài vở, hoặc mai có bài kiểm tra để lên phòng.

Cuối tuần vừa rồi, mẹ chị bị ốm nặng. Chị gọi điện cho chồng từ sáng không được, chị sắp xếp công việc để về quê. Chị dặn đứa lớn nấu nướng cho em ăn, rồi chờ bố mẹ về...

Mẹ đỡ mệt, chị bắt chuyến xe về nhà. Vừa bước chân vào cửa, chị đã thấy anh mặt mũi hầm hầm, thì ra anh gọi điện về nhà mấy lần không gặp chị, đứa lớn trả lời mẹ đi công việc.

Anh quát vào mặt chị: "Cô đi đâu mà bỏ bê chồng con cả ngày, chỉ có đi ngoại tình thì mới xơ xác thế kia chứ? Đồ đàn bà không đàng hoàng. Đúng là phải làm chuyện gì mờ ám mới tắt cả di động thế kia?".

Mặc cho chị nói mẹ bị ốm, điện thoại hết pin lúc nào chị cũng không biết, chứ chẳng đi với ai, anh vẫn một mực không tin. Chị mệt mỏi, bỏ về phòng, anh còn chạy theo giữ chặt tay chị...

Rồi một ngày, trời mưa to gió lớn, con út của anh chị bị sốt cao. Thật không may là đúng vào hôm sinh nhật bố chồng. 7 giờ tối chồng gọi điện bảo về nhà ông bà nội liên hoan. Trong khi nhà chị và nhà ông bà cách nhau gần 15 cây số.

Chị hoảng hốt, nhà thì xa, con thì sốt. Chị phân bua và xin chồng khi nào con khỏe sẽ về để mừng bố.

Chồng quắc mắt, không chịu. Mặc chị có van xin thế nào, anh cũng đùng đùng bế hai con đi. Thế là chị đành vác ô, lếch thếch đi theo, nước mắt lưng tròng. Đêm đó, khi trở về nhà, đã hơn 12 giờ. Đứa bé bị lạnh càng sốt cao. Chị trách chồng sao vô tâm, độc đoán.

Sáng hôm sau, chị nói chuyện với anh: "Nếu mẹ con em không làm anh vui, em đồng ý để anh đi lấy người khác, chỉ xin anh cho em được nuôi hai con...".