Trong bữa cơm, ông Quyết nói với bà Lãng: " Ngày mai, bà nhớ dắt con Mic ra dốc đê để tiêm phòng đấy". "Ôi dào! Hết tiêm phòng dịch lở mồm long móng ở trâu bò, giờ lại tiêm phòng dại chó mèo, có mấy nhà chấp hành đâu" - bà Lãng thở dài, nói. "Tiêm phòng cho vật nuôi cũng chính là phòng bệnh từ xa cho con người. Mà tôi thấy giá thuốc có đắt đâu, đến điểm tiêm thì hết 10.000 đồng/mũi, còn cán bộ thú y đến tận nhà cũng chỉ hết 20.000 đồng/mũi" - ông Quyết từ tốn. "Vấn đề không phải là đắt hay rẻ. Nhiều gia đình không mang chó, mèo đi tiêm phòng vì lo vaccine sẽ làm "hỏng" con vật nên toàn lấy lý do là chó còn nhỏ, chó đẻ hoặc chó sắp thịt để không phải tiêm ông ạ!" - bà Lãng giải thích. Ông Quyết tỏ vẻ không đồng tình: "Thế chính quyền địa phương cũng làm ngơ à?". "Lãnh đạo xã, thôn, cán bộ thú y có vận động nhưng khi nghe người dân trình bày lý do thì họ cũng gật đầu cho qua. Có không ít trường hợp chấp hành chống đối bằng cách nộp tiền rồi lấy giấy xác nhận cho đúng lệ nữa".
Nghe xong câu chuyện, ông Quyết không khỏi băn khoăn: "Vậy là cán bộ thì nới lỏng quản lý, người dân thì thiếu ý thức tự giác. Nếu không đồng thuận, thống nhất thì làm việc gì cũng khó chứ đâu chỉ việc cỏn con là tiêm phòng cho chó, mèo".