Việt Nam vươn mình trong kỷ nguyên mới

Nỗi đau chưa lành

Chia sẻ Zalo

KTĐT - 7 năm bên nhau, cô biết cách “bẫy” anh, để có một đứa con cho riêng mình. Đứa bé sẽ không thuộc về ai, mà là chỉ của chính bản thân cô.

KTĐT - 7 năm bên nhau, cô biết cách “bẫy” anh, để có một đứa con cho riêng mình. Đứa bé sẽ không thuộc về ai, mà là chỉ của chính bản thân cô.

“Mình ạ, đêm qua anh nằm mê thấy thằng cu con nhà mình bò chơi trên một thảm cỏ xanh mướt. Còn anh thì nấp ở một bụi cây gần đấy. Anh muốn gọi nó, nhưng không dám...”.


“... Rồi quả bóng nó đang chơi lăn đến gần chỗ bụi cây. Nó bò nhoài theo đểlấy bóng. Nó đã ở sát anh lắm rồi. Nhưng có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn trở anh, khiến anh cứ ngồi im lìm như thế, không thể chìa bàn tay về phía nó. Trong mơ mà anh cũng cảm thấy người nặng chình chịch...” - Uyên thoáng chút bất an trong lòng khi đầu giờ sáng check mail.

 

Phàn gửi cho cô từ nơi anh đang ở cách Việt Nam đến nửa vòng trái đất. Đó cũng là chuyến công cán cuối cùng của Phàn trên cương vị lãnh đạo của một Tổng công ty lớn. Nửa năm nữa, Phàn sẽ về hưu. Đó là một chủ đề nhạy cảm. Vì thế trong câu chuyện với Phàn, Uyên thường tế nhị gọi đó là “chuyển công tác”. Mà cũng đúng thật. Đã có vài lời mời của các công ty sẵn sàng dành cho anh.

 

Mối tình 7 năm chưa có dấu hiệu phai nhạt của Uyên và Phàn luôn là chủ đề gây tranh luận trong đám bạn thân. Mặc dù dặn lòng chả có gì trên đời này là mãi mãi, sau ngần ấy năm Uyên vẫn thấy lòng hồi hộp mỗi lần gặp nhau. Cũng chưa bao giờ Uyên có khái niệm rằng người tình của mình đã ở khá xa dốc bên kia cuộc đời. Cảm xúc của Uyên không phải vô căn cứ. Phàn vẫn giữ phong độ của một “giặc lái” oanh liệt một thời. Gần 40 năm trước, khi Uyên còn là một cô bé con thì chàng phi công trẻ trung dũng cảm, là anh, đã hạ một số máy bay Mỹ, suýt được phong anh hùng. Tình yêu của Uyên xen lẫn rất nhiều sự ngưỡng mộ. Cô xuýt xoa thân thể lừng lững rắn chắc. Cô thoả mãn bởi óc hài hước bất tận. Cô trầm trồ với những câu chuyện một thời hào hùng. Có Phàn, Uyên thấy cuộc đời của mình đã đầy đủ. Mặc dù cô biết sẽ chả bao giờ có cái ngày hai người có thể tay trong tay đường hoàng, dưới mặt trời.
 
Phàn không thể ly dị không hẳn vì sợ dư luận, mà vì ân nghĩa với người vợ đã lặng lẽ bên chồng suốt một thời tuổi trẻ nó quá lớn. Uyên không để mình chìm trong cảm giác đau khổ chạnh lòng như phần đông phụ nữ ở vào hoàn cảnh cô. Trái lại, người luôn bị dằn vặt lại là Phàn. Uyên nhớ nhất một tin nhắn anh gửi cho cô, trong lúc anh đang buồn bã ngắm tuyết ở nước Nga xa xôi: “Anh không muốn làm điều gì để ràng buộc em nhưng cũng không muốn em ra khỏi vòng tay mình. Đó là tâm trạng của anh, em tin vậy không?”.

 

“Em tin anh chứ sao không!” - Uyên thầm thì hàng ngàn lần điều đó. Nhưng chỉ là với chính mình. Người ta bảo những mối tình ngoài luồng kiểu như thế bền chặt vì người đàn bà không bao giờ tìm cách ràng buộc người đàn ông bởi những lời hứa về một đám cưới. Uyên vốn đa cảm từ lúc chưa biết đến những rung động đầu đời. Nhìn một người đàn ông mang hoa đi trên đường bao giờ Uyên cũng nghĩ đến một người phụ nữ hạnh phúc không phải là mình. Bập vào Phàn, cô say sưa trong tình cuồng nhiệt, dâng hiến. Chưa bao giờ cô làm đau người yêu bởi những đay nghiến so sánh. Cô tựa như một khu vườn yên tĩnh Phàn có thể ghé qua bất cứ lúc nào cần sự bình yên giữa cuộc đời vốn lắm bon chen. Cô biết Phàn yêu cô thật sự. Chừng đó là đủ. Dù chẳng thể có tấm giấy hôn thú, họ vẫn không thể thoát khỏi nhau bởi muôn ngàn sợi dây tình ái, vấn vít. Anh chẳng cần làm điều gì để ràng buộc em, em cũng không bao giờ chạy trốn khỏi anh đâu. Điều này, Uyên cũng giữ lại cho riêng mình. Nhưng bằng vào linh cảm của người đàn bà đang yêu, cô biết, Phàn cũng hiểu điều đó.

 

Uyên có thêm quyết tâm khi hàng ngày vào mạng internet cô đọc được những tâm sự đầy can đảm của đám phụ nữ không chồng, hoặc không định có chồng.Làm mẹ đơn thân thì đã sao? Cô sẽ không bao giờ giành giật Phàn từ tay vợ anh. Nhưng cô muốn giữ một phần con người anh, trong cô. Và cho cuộc đời còn dài dằng dặc phía trước.

 

7 năm bên nhau, cô biết cách “bẫy” anh, để có một đứa con cho riêng mình. Đứa bé sẽ không thuộc về ai, mà là chỉ của chính bản thân cô. Bởi vì Phàn đã nhiều lần nói với cô, vừa như đe: “Anh không như những người đàn ông vô trách nhiệm khác chỉ biết đi gieo rắc “con giống”. Anh muốn đứa con của mình sinh ra phải có danh có phận, không để nó thui thủi ở nhà người khác, hay phải lớn lên trong tủi hổ”. Quả nhiên, Phàn giãy nảy lên khi Uyên mắt ngời sáng thông báo đã chậm kinh 3 tháng. Nhưng vẻ hạnh phúc in rành rành trên mặt cô khiến anh không thể buông lời trách. Lần đầu tiên trong 7 năm, cô làm trái ý anh. Cũng lần đầu tiên, anh ngạc nhiên khi người tình dịu hiền của mình thả từng tiếng như khắc vào đá: “Em tưởng anh phải cảm thấy hạnh phúc mới phải chứ. Chỉ nguyên việc em có ý nghĩ sẽ sinh cho anh một đứa con, cho dù anh không thật sự cần đến nó, cũng đủ khiến anh phải chuẩn bị tâm trạng đón nhận nó như một món quà, phải thế không?”.

 

“Mình có hơi nóng nảy khi kết tội Phàn không hào hứng? Có thể mình bị xúc động hơn bình thường do hậu quả của những cơn ốm nghén”. Nhiều tháng sau khi thằng bé ra đời Uyên vẫn thầm trách mình đã không hiểu hết người tình, trong lòng thấy thương Phàn vô cùng. Nhìn Phàn hồ hởi luýnh quýnh bên đứa trẻ như thể lần đầu làm cha, Uyên ấm lòng, thấy hạnh phúc là điều có thật trên đời.

 

Nhưng cô cũng không thể dối lòng mình mà phủ nhận trong bản nhạc đầy hoan cảm ấy vẫn xen những nốt nhạc buồn. Chỉ khi đã thực sự được làm mẹ, cô mới thấu hiểu điều mà Phàn vẫn thường nói với cô về mong muốn đứa con do mình sinh ra phải có danh có phận.

 

Trong thoáng chốc, chả cần là nhà chiêm tinh học, cô vụt giải mã được giấc mơ của anh. Sự bất lực, phải, chính là sự bất lực của một người cha không thể ra mặt nhận con, cho dù đó là kết tinh của tình yêu khăng khít còn hơn cả chồng vợ. Không hiểu mình đã mang lại cho anh niềm hạnh phúc hay là nỗi đau? Ý nghĩ này khiến Uyên dự cảm sự bình yên đã rời bỏ tâm hồn mình.