KTĐT - Sự thiếu vắng tình yêu thương của người mẹ ngay từ nhỏ đã khiến tôi can đảm, nghị lực hơn trong cuộc sống, giữa những bộn bề, lo toan của đời thường.
Sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, lúc tôi lên 2 tuổi, mẹ tôi qua đời. Sự ra đi của mẹ không quá đau buồn với một đứa con gái còn bé như tôi. Những năm tháng tuổi thơ tôi cứ lặng lẽ trôi qua bên cạnh bố...
Có những lúc thấy tuyệt vọng vào cuộc sống, tôi luôn nhớ lời thầy dạy: “Khi ước mơ của em đủ lớn, em sẽ biến nó thành hiện thực”. Ý chí, lòng nghị lực, quyết tâm đã mang lại cho tôi những tháng ngày bình yên, đầy hạnh phúc. Năm 18 tuổi tôi đỗ vào một trường Đại học ở HY. Đó cũng là lúc bố tôi quyết định đi bước nữa. Dù đã mất đi người mẹ thân yêu trong suốt những năm tháng tuổi thơ và mãi mãi trong suốt cuộc đời, nhưng tôi không thể ích kỷ giữ bố cho riêng mình. Khi ấy, tôi hiểu ra rằng: “Từ đây cuộc sống của mình sẽ đổi khác”.
Rời xa quê nhà đi học, những ngày đầu tôi rất khó khăn mới có thể quen được cảm giác trống vắng. Thấm thoát đã hai tháng, tôi cảm nhận bản thân mình trưởng thành và mạnh mẽ hơn. Lên đại học tôi vẫn luôn nghị lực vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống. Tôi tưởng rằng cuộc sống của mình cứ như vậy mà trôi. Nhưng ở đời, có những thứ đến nằm ngoài tầm kiểm soát.
Trái tim tôi lần đầu tiên biết rung động trước một người con trai. Anh là bạn của cô bạn thân học cùng lớp với tôi. Tôi gặp anh trong buổi sinh nhật người bạn đó. Từ sau buổi sinh nhật, anh thường xuyên liên lạc với tôi. Dù làm việc ở Hà Nội, công việc khá vất vả, bận rộn nhưng cuối tuần nào anh cũng về thăm tôi.
Tình yêu đến với chúng tôi từ lúc nào không biết nữa và cứ thế lớn dần. Chúng tôi nhận ra rằng cuộc đời thật hạnh phúc khi chúng tôi đã được gặp nhau và yêu nhau. Tôi thực sự cảm thấy bình yên khi có anh bên cạnh. Có nhiều lần tôi nghĩ rằng: “Vậy là ông trời đã thật công bằng khi mang anh đến bên tôi, bù đắp lại cho tôi sự mất mát tình thương từ người mẹ”.
Khoảng cách xa xôi giữa tôi và anh cũng không có gì lớn lao khi trái tim hai đứa luôn hòa cùng một nhịp. Từ việc cuối tuần về thăm tôi, giờ đây ngày nào sau khi hết giờ làm anh cũng về bên tôi. Nhiều hôm, nhìn anh vất vả lái xe về, tôi thương anh vô cùng. Hai đứa đều yêu nhau tha thiết, luôn tin yêu lẫn nhau và ước mơ xây đắp một cuộc sống tương lai. Anh nói rằng anh sẽ luôn bên tôi trong mọi hoàn cảnh, dù sao đi nữa anh vẫn yêu tôi đến hết cuộc đời. Bên cạnh anh tôi nhận được những nụ hôn nồng nàn, những cái ôm siết chặt tưởng chừng không bao giờ rời xa. Anh không đòi hỏi gì tôi cả, cũng không cần minh chứng gì cho sự bất diệt của tình yêu.
Từ trong sâu thẳm, tôi luôn lắng nghe tiếng gọi tình yêu nơi anh, hơi thở nơi anh và tấm chân tình nơi bản thân mình. Tình yêu đối với anh luôn trỗi dậy, tôi đã trao anh sự trong trắng của đời người con gái. Tôi không đau đớn, dằn vặt gì về điều đó và anh vẫn luôn cùng tôi bước qua những chông gai trong cuộc đời. Tôi luôn nghĩ rằng cảm giác hạnh phúc bên anh sẽ không bao giờ mất đi và có lẽ: “Mình là người con gái hạnh phúc nhất trên thế gian này”.
Gần đây, anh không thường xuyên về thăm tôi nữa. Nếu trước đây anh luôn nhắn tin chúc tôi ngủ ngon lúc cuối ngày và là người đầu tiên đánh thức trái tim rạo rực niềm vui của tôi trong một ngày mới thì giờ đây sự hiện diện của anh trong tôi đã không còn.
Anh như đang đi xa cuộc đời của tôi. Tôi thấy nhớ anh rất nhiều rồi bắt đầu lo lắng về tình yêu của tôi và anh. Rồi một ngày tôi thật sự hụt hẫng, choáng váng khi nhận được dòng tin nhắn của anh: “Từ trước đến nay anh chỉ là thương hại em thôi”.
Tôi không muốn tin đó là sự thật, vì với tất cả những gì anh đã làm cho tôi, tôi luôn tin anh yêu tôi thật lòng. Tôi tìm mọi cách liên lạc với anh nhưng dường như anh đã biết mất khỏi thế gian này. Cho dù anh có đối xử với tôi thế nào chăng nữa thì anh cũng không nên tàn nhẫn đến vậy. Giá như anh có thể cho tôi một lời giải thích rõ ràng hơn, để con tim tôi không đau đớn, tuyệt vọng.
Giờ đây, anh không còn về bên tôi nữa, không cùng tôi chia sẻ những nỗi đau, muộn phiền trong cuộc sống. Trái tim tôi đang tê lạnh, đau đớn, khóc òa trong đêm tối. Ngày mai mọi thứ có tươi đẹp trở lại hay không? Cuộc đời tôi sẽ ra sao? Sẽ đi về đâu? Tôi đã thực sự mất anh, mãi mãi trong cuộc đời hư vô này.