Vào phố Gầm Cầu mua dép da
thấy dép nhựa trong thời bao cấp
tem phiếu của ngày xưa hiện ra
kim giây kim giờ, vẫn bước qua
Ngỡ như khói bếp đã mờ xa
đôi dép hỏi mua không mặc cả
không tiện để đi. Không làm quà.
Phố Gầm Cầu không có nóc nhà
chợ phố hàng ngày vẫn diễn ra
cứ ngỡ bước qua ta rất dễ
ngỡ quên đi thường tình rồi không thể.
Vẫn phố Gầm Cầu, còi tàu trễ
nơi bán giầy, bán dép để đi
nơi nâng bước bàn chân son trẻ
nơi barie chặn nhớ lúc xa quê
Phố Gầm Cầu đi mãi tới Hàng Tre
là Hà Nội của Tháp rùa cầu Thê Húc đỏ
nơi đã gặp bình thường hơi thở phố
rồi một ngày một ngày tha hương.
Rồi một ngày, một đời mất ngủ
nhớ như khêu trượt dốc sớm trưa
thời gian tàn phai màu xưa cũ
nhưng trái tim thác lũ vẫn quay về…