KTÐT - Tôi không tin thời đại này có những mẹ chồng khắt khe với con dâu như những chuyện được nghe. Nhưng tôi đã nhầm.
Vợ chồng tôi đang sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc, hay nói chính xác hơn là một gia đình ấm cúng tuyệt vời. Công việc trong gia đình cả hai vợ chồng chúng tôi đều cùng nhau chia sẻ, không phân biệt công việc này là của ai.
Hôm nào tôi về sớm thì đón con, anh phụ bếp, ngược lại khi nào tôi bận thì anh ấy lại cáng đáng cả việc đón con và nội trợ. Công việc cứ cuốn hút vợ chồng tôi trong gia đình giống như là vũ điệu của cuộc sống. Nhiều lúc tôi về nhà lại cảm thấy hạnh phúc và dễ chịu. Điều mà tôi cảm phục anh ấy là việc gì cũng giỏi, nhất là việc vào bếp thì khỏi chê. Tôi không vì vậy mà để anh ấy vào bếp thường xuyên được.
Một hôm anh nói với tôi: “Thằng cu Bi nhà mình đã lên ba rồi, công việc gia đình chẳng có gì phải bàn, nhưng anh muốn nói với em chuyện này”.
“Chuyện gì thì anh cứ nói đi vợ chồng mà cứ úp úp mở mở”.
“Anh không nói thì em cũng biết, mẹ chỉ có một mình anh, để mẹ sống một mình dưới quê anh không đành, anh muốn đón mẹ về ở với vợ chồng mình”.
“Anh buồn cười thật? Mẹ nay đâu phải mẹ của riêng anh mà là mẹ chung của vợ chồng mình. Đón mẹ lên ở với vợ chồng mình là đúng đạo lý, việc này em đã nói với anh từ lâu, sao nay anh còn hỏi em làm gì? Mai anh về đón mẹ lên!”.
Mẹ lên ở với vợ chồng tôi câu đầu tiên mẹ dằn mặt: “Mọi việc trong gia đình là để người đàn bà lo liệu, đàn ông chỉ lo việc ngoài xã hội”.
Tôi cười nghĩ bụng: Thời này mà mẹ cứ làm như thời các cụ ngày xưa không bằng”.
Mấy ngày liên tiếp sau đó chồng tôi làm gì mẹ cũng không cho làm, mẹ bảo việc đó để vợ mày làm, đàn bà có chồng rồi mà cứ phây phây như gái tơ, mẹ trông mà gai cả mắt”.
“Mẹ! sao mẹ lại nói vợ con như vậy? ở đây mọi người đi làm phải gọn gàng tươm tất, đằng này cô ấy là giáo viên không gọn gàng đứng lớp sao được”.
Mẹ bu lu bu loa: “Tôi nói thế không đúng hay sao mà anh còn bênh nó, anh coi tôi là ai hả”.
Ngày nào cũng vậy mẹ nấu những món mà mẹ cho đó là món khoái khẩu của anh, lại bỏ rất nhiều ớt nên tôi và con không dám đụng đũa. Nhiều bữa tôi nấu những món ăn rất ngon nhưng mẹ vờ không ăn rồi nói: “Nó nấu cho mình nó ăn, chứ đâu có nấu cho mẹ với anh ăn đâu”.
Điều mà tôi bực nhất là mẹ đã can thiệp ngay cả vào chuyện riêng tư của vợ chồng tôi, thấy hai vợ chồng ngủ một phòng, con tôi một phòng, mẹ một phòng. Mẹ nói: “Anh chị ôm nhau ngủ sung sướng còn bỏ con ngủ một mình, tôi cấm! Ngày mai vợ con phải ngủ với cháu còn con (chồng tôi) ngủ một mình”.
Vì cuộc sống hạnh phúc gia đình tôi muốn im lặng cố chịu đựng để ngôi nhà được êm ấm hạnh phúc nhưng “Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng”. Đến nước này thì tôi không thể nào chịu nỗi nữa, tôi nói thẳng với anh: “Bây giờ anh chỉ có một sự lựa chọn, một là gia đình hạnh phúc, hai là anh có mẹ, sống với mẹ kiểu này em không chịu được”.
“Tất nhiên là tôi chọn mẹ, mẹ thì chỉ có một, còn vợ không có được vợ này thì tôi lấy vợ khác”. Câu nói như một gáo nước lạnh dội vào tim tôi.
Sáng hôm sau tôi xách va ly đi ra khỏi nhà, không quên đặt lên bàn tờ giấy xin ly hôn mà tôi đã ký sẵn. Sự ra đi của mẹ con tôi đã gây cú xốc rất mạnh đối với anh ấy. Mẹ an ủi: “Phụ nữ thời nay thiếu gì, cỡ như con có thể lấy được con gái mười tám”.
Anh ấy bực lên nói: “Vợ chồng con thương mẹ, nhưng mẹ có bao giờ nghĩ cho vợ chồng con đâu. Cô ấy đã nói với con về quê đón mẹ lên ở với vợ chồng con và cháu cho vui, ai ngờ mẹ đã không thương cô ấy, lại còn bắt bẻ đủ điều, giờ thì vợ chồng chúng con đã tan đàn sẻ nghé rồi nhé mẹ bằng lòng chưa?
Cho dù con có lấy ai đi nữa thì mẹ cũng không thể sống chung được, cô ấy mà mẹ không sống được thì mẹ chẳng sống được với ai cả. Tại sao mẹ không nghĩ trước đây mẹ làm dâu bà nội như thế nào, để mà thông cảm, chia sẻ cho con dâu của mình. Mẹ chỉ muốn con cái làm theo ý của mẹ mà quên đi thời đại này là thời đại nào rồi, mà mẹ vẫn còn áp đặt lối sống mẹ chồng nàng dâu thời xưa.
Thôi con cũng chẳng thiết sống nữa, bởi không thể ai thay thế cô ấy trong cuộc đời con đâu”.
Lúc này thì mẹ hoảng thật sự: “Con! Bây giờ con muốn mẹ phải làm gì, để các con về lại với nhau?”.
Anh ấy nhẹ nhàng nói: “Mẹ ạ! Mẹ không phải làm gì cả, con chỉ xin mẹ là đừng can thiệp vào chuyện của vợ chồng con là được, ngược lại chúng con sẽ không làm mẹ buồn, mẹ đồng ý với con mẹ nhé”.
“Được! mẹ hứa! Từ rày trở đi các con cứ làm việc của các con, mẹ không bao giờ can thiệp”.
Sáng ngày ngày hôm sau, anh đến nhà ba mẹ tôi xin lỗi ba mẹ và tôi rồi chở mẹ con tôi về nhà. Mẹ ra tận ngoài xa tươi cười đón mẹ con tôi, mẹ nói: “Mẹ già rồi nên lẩm cẩm các con bỏ quá cho mẹ suýt tý nữa thì mẹ đã làm hỏng hạnh phúc của vợ chồng con, các con đừng bắt lỗi mẹ”.
Câu nói của mẹ làm lòng tôi vơi đi như đã trút được gánh nặng. Cũng chính từ đây gia đình ba thế hệ chúng tôi sống với nhau thuận hòa hạnh phúc, vậy mà suýt tý nữa đã mất nhau