Tôi đã coi thường lời cảnh báo của Nhường, cũng bởi năm thứ ba rồi mà tôi chưa có mảnh tình vắt vai. Gặp anh, tôi coi anh là cả thế giới mà quên mất rằng trước khi đạt tầm “vĩ mô” như vậy, anh cũng chỉ là một con người bình thường với đầy đủ hỷ, nộ, ái, ố, dục vọng tầm thường và cả những mưu mô. Tôi hiến dâng đời con gái cho anh không chút đắn đo, bởi tôi đinh ninh “Yêu không phải để nói lời hối tiếc”. Tôi học lỏm được điều đó trong một bộ phim tình cảm, coi nó như phương châm của tình yêu hiện đại, mỉa mai thay, tôi chưa hiểu gì về nó cả. Ngày anh ra trường, hai đứa đều vui. Những viễn cảnh tương lai đẹp đẽ… Không ai có thể ngờ đó là lúc anh chuẩn bị cho kế hoạch rút lui hoàn hảo. Tôi nhớ anh, gọi điện, anh gắt: “Đang thử việc mà lúc nào cũng buôn chuyện, người ta mắng cho đấy”. Đến tiệm net mở hộp thư chỉ đọc lại những dòng thư cũ, những dòng thư không còn cảm xúc tôi đã đọc đi đọc lại chẳng biết bao nhiêu lần. Tôi phải bảo lưu kết quả về quê trong sự hổ thẹn lớn. Cái thai đã quá to không thể che giấu được. Từ nhỏ đến giờ ba chưa mắng tôi lời nào, lần đầu tiên ông trút cơn thịnh nộ bằng cả mấy chục năm yêu thương. Niềm tin, niềm hy vọng của ba đã tan biến, đôi tay gầy guộc ôm lấy gương mặt hốc hác. Ông khóc, khóc như xé ruột sau khi thắp hương lên ban thờ. Sau đó là những ngày u uất, một không khí nặng nề bao trùm lên tất cả. Mẹ không muốn đổ thêm dầu vào lửa nên đành nín nhịn… Bé Su được một tuổi, tôi trở lại trường. Bất giác trở lại con đường nơi tôi và anh đã gặp nhau. Những gốc phượng tím vẫn như ngày nào, lặng lẽ trầm mặc dù cho cuộc sống quanh nó bao đổi thay. Những đôi trai gái tự tình bên gốc cây, bao nhiêu người có tình yêu trọn vẹn? Mới chỉ 1 năm thôi mà tôi như đã đi qua cả tuổi trẻ. Tôi biết mình sẽ gục ngã nếu không có bàn tay đưa ra cứu vớt từ gia đình. Những tháng ngày tới chắc chắn còn nhiều vất vả. Nhưng tôi tin mình sẽ vững bước khi bên cạnh luôn có tình yêu thương đến nhẫn nhịn của mẹ, những dòng nước mắt đã khô của ba, và tiếng cười trong trẻo của bé Su - sai lầm tình yêu một thời mà đến giờ tôi không còn muốn nói lời hối tiếc.