Có lần, trong những ngày thương nhau, mình bâng khuâng hỏi vu vơ người ấy, lỡ mai này dang dở liệu còn nhớ nhau không? Con gái thiệt tình, lúc nào cũng thế, đang hạnh phúc vẫn đặt ra những giả thiết rất đỗi bi quan rồi mơ màng thất vọng.
Nếu người ta trả lời rằng có lại cho là giả tạo, nói không thì hụt hẫng vô cùng. Vốn dĩ những chuyện chưa xảy ra ai mà biết được, chẳng ai dám chắc được điều gì khi tình yêu cũng chỉ là một phần nhỏ nhoi trong nhân gian rộng lớn này.
Có điều chắc chắn rằng, nếu đi qua một tình yêu thật sự, dễ gì quên lãng nhau. Dầu cho năm tháng qua, chiếc áo tặng nhau đã bạc màu và trôi vào quên lãng ở xó xỉnh nào đó cũng gợi về một hơi ấm dù đã xa xưa. Như hôm qua, vô tình nghe lại một câu hát cũ “kỷ niệm như rêu anh bước vào chợt ngã”, thế là lòng đi lạc, ký ức ùa về như cơn mưa không báo trước, da diết buồn thương. Mình lục đục hoài nghi trong một chiều mưa ướt, phố buồn bã trầm tư, nghĩ về những xa vắng từ trong quá vãng.
Trót có kỷ niệm với một người, thiệt tình khó bỏ lắm. Nhất là khi, mỗi ngày qua cứ phải sống và chạm mặt với những lối cũ, vườn xưa. Nắm bàn tay này mà nhớ bâng quơ một bàn tay ấm áp đã rời xa từ độ nào. Kỷ niệm cứ quanh quẩn trở đi trở lại, níu vào vạt áo mình, bám tha thiết như một cọng cỏ may ven đường.
Yêu nhau nhưng vì duyên có hạn định nên dừng lại ở đó, thế nên người ta ngóng tìm nhau trong nỗi nhớ, lời yêu và gom góp hết thảy trong một đêm trắng mơ hồ rồi thở dài tiếc nuối khôn nguôi. Vô tình chạm phải những điều quen thuộc, một con đường cũ, một thềm lá xưa, dáng hình quen, câu nói đã từng, những việc cả hai cùng làm, những điều đẹp đẽ từng có cùng nhau...
Bạn bảo, nhớ quay quắt người xưa khi đang ấm êm bên người hiện tại, đi qua năm tháng mới hiểu người kia đích thực là nửa trọn vẹn của mình. Lại buông câu giá như ngày đó… Tình yêu lạ lắm, nhiều khi đủ đầy ở hiện tại mà chẳng an phận rằng mình đang hạnh phúc, đến khi tuột mất rồi mới dáo dác đi tìm vụn vỡ đã rời tay.
Ngày xưa, bạn với người ấy rất hạnh phúc, chẳng bao giờ cãi nhau, rất đồng điệu, rất thương yêu. Thế nhưng thế gian hờn ghen ganh ghét, đẩy bạn và người ấy đi về những phía không nhau vì lý do vụn vặt chẳng đáng tí nào. Người ta vẫn thường đổ lỗi cho số phận trước những hệ quả tất yếu hệt như mình vô can. Rồi mơ hồ đi qua cái quãng bão bùng ấy, cứ ngoái đầu hỏi tại sao. Nếu đem hết thảy kỷ niệm đốt thành tàn tro, liệu có ép mình dò dẫm quay về năm tháng cũ để hình dung lại chúng mình của ngày xưa giờ hóa xanh xao.
Cô bạn chia tay người yêu gắn bó ba năm, thi thoảng vẫn bảo đang rung rinh anh này, say nắng anh kia, bồi hồi với anh nọ. Mình bảo thấy mừng quá chừng, hóa ra con tim cũng dễ xiêu lòng đến vậy, còn hơn cứ héo rũ và cằn cỗi cảm xúc. Dầu cho phút thoáng qua đó bị vùi xuống bởi những định kiến của lý trí, anh này công việc chưa được, tuổi tác chưa hợp, chưa đủ đồng điệu. Lại mừng tiếp vì tình cảm chưa đủ lâu, đủ sâu để người này trở thành một phần kỷ niệm không thể thiếu trong đời người kia.
Nhận ra, yêu thì còn có thể chóng qua, vì cảm xúc không khó để lại bắt đầu nhưng yêu thương vì người đó mới thực sự là người thương mình hay yêu và thương tại mình đã làm tổn thương người đó. Chính cái sự thương da diết ấy mới là khắc khoải.
Bạn cưới ngay tình đầu, những lúc chán nhau cả hai lặng lẽ ôn lại kỷ niệm, là những ngày hẹn hò trong khốn khó, những lúc chia tay rồi vì nhớ nhung vời vợi nên không nỡ. Năm tháng rộng dài đã nắm tay nhau đi qua. Cứ thế, kỷ niệm lúc này ngọt ngào và có tác dụng thần diệu, nghe lòng xao xác, bồi hồi nỗi lo sợ nếu lỡ chẳng may đánh mất.
Loáng thoáng tưởng tượng mình của một ngày năm mười năm sau, liệu có nhớ nhung gì một cái tên đã từng thân thuộc hay ngồi tiếc cho xuân thì, tiếc cho tình cảm đã trao rồi buông bỏ vì không xứng đáng. Kỷ niệm lúc ấy có còn là gì nữa không?