Đêm giao thừa luôn có một vị rất riêng – vị của sự khởi đầu, của hy vọng, và của những điều chưa nói.
Trong căn nhà nhỏ, tiếng cười nói rộn ràng đã lắng lại, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng của giây phút chuyển giao. Trên bàn, mâm ngũ quả được bày biện cẩn thận, với những trái cây tươi ngon được chọn lựa từ sáng sớm. Cành đào hồng nhạt nở bung như muốn hòa mình vào không khí rạo rực, trong khi đôi câu đối đỏ treo hai bên cửa vẫn còn mới tinh, nét mực chưa phai. Mọi thứ dường như đứng yên, nhưng trong lòng mỗi người lại là một dòng chảy cảm xúc khó tả.
Với tôi, đêm giao thừa không chỉ là một khoảnh khắc đặc biệt, mà còn là cả một chuyến hành trình cảm xúc. Đó là lúc mà những ký ức của năm cũ ùa về, như một cuốn phim tua chậm. Tôi nhớ những ngày hè nắng gắt, khi tiếng ve kêu râm ran ngoài sân; nhớ những buổi chiều thu, cùng gia đình quây quần bên nồi bánh chưng nghi ngút khói. Và dĩ nhiên, không thể quên những ngày đông lạnh lẽo, khi lòng người dường như cũng se lại trong cái rét mướt của thời gian.
Nhưng giao thừa không chỉ là nhìn lại, mà còn là hướng tới. Vị xuân của đêm giao thừa chính là vị của hy vọng. Trong giây phút ngắn ngủi ấy, mọi người đều có quyền mơ mộng, quyền tin rằng năm mới sẽ mang đến những điều tốt đẹp hơn. Đó là những lời cầu nguyện thì thầm bên bàn thờ gia tiên, những mong ước giản dị nhưng chân thành: sức khỏe, bình an, hạnh phúc.
Ngoài sân, tiếng pháo hoa rực rỡ bừng lên, chiếu sáng cả một góc trời. Những đốm sáng đủ màu sắc tạo nên một bức tranh sống động, như thể thiên nhiên cũng muốn chung vui cùng con người. Lũ trẻ con trong xóm ríu rít chạy ra ngước nhìn, tay giơ lên như muốn chạm vào những tia sáng chói lòa. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận rõ nhất niềm vui lan tỏa từ ánh mắt, nụ cười của mọi người xung quanh. Đó là niềm vui không bị che lấp bởi những toan tính đời thường, là niềm vui thuần khiết như những giọt sương đầu xuân.
Mẹ tôi lúc này đang bận rộn trong bếp, kiểm tra lại nồi thịt kho tàu để chắc rằng mọi thứ hoàn hảo nhất cho bữa cơm đầu năm. Bố ngồi bên mâm trà, nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt trầm ngâm như đang hồi tưởng lại những năm tháng đã qua. Tôi bất giác nhìn họ, lòng trào dâng một cảm giác ấm áp khó tả. Đối với tôi, gia đình chính là hương vị đậm đà nhất của đêm giao thừa. Đó là nơi mà tôi luôn muốn trở về, dù có đi xa bao lâu, dù có bận rộn đến thế nào.
Nhớ lại những năm tháng tuổi thơ, đêm giao thừa trong tôi là hình ảnh ông bà kể chuyện bên ánh đèn dầu leo lét. Những câu chuyện ngày xưa, về cuộc sống đơn sơ nhưng đầy ắp tình người, khiến tôi hiểu thêm giá trị của sự gắn kết, của truyền thống gia đình. Ngày ấy, không có pháo hoa lung linh hay những bữa tiệc thịnh soạn, nhưng vị xuân vẫn ngập tràn trong từng ánh mắt, từng cái nắm tay siết chặt.
Đêm giao thừa cũng là lúc mà những người con xa quê tìm về. Trong thời đại hối hả, nhiều người có lẽ đã quên đi ý nghĩa thực sự của phút giây này. Nhưng chỉ cần được ngồi bên cha mẹ, nhấp một chén trà nóng, nghe tiếng gió xuân thổi qua kẽ lá, lòng người bỗng chùng lại, dịu dàng hơn bao giờ hết. Đó là lúc mà mọi vất vả, lo toan của năm cũ tan biến, nhường chỗ cho sự bình yên giản dị.
Trên con đường làng, những ngọn đèn đường vàng ấm áp soi sáng từng bước chân người qua lại. Đâu đó, tiếng chuông chùa vang lên đều đặn, từng hồi ngân dài trong không gian tĩnh mịch. Tiếng chuông ấy không chỉ báo hiệu một năm mới bắt đầu, mà còn như nhắc nhở con người về sự an nhiên, về giá trị của những điều nhỏ bé trong cuộc sống.
Khi kim đồng hồ điểm mười hai giờ, tôi nhắm mắt lại, lặng lẽ cầu nguyện cho một năm mới tràn đầy sức sống. Tôi không mong điều gì quá lớn lao, chỉ hy vọng mọi người xung quanh được bình an, hạnh phúc. Vị xuân đêm giao thừa không nằm ở những gì xa hoa, mà hiện diện trong từng khoảnh khắc bình dị nhưng chan chứa yêu thương.
Gió mùa xuân khẽ thổi qua, mang theo mùi hương của đất trời vừa thức giấc. Trong không khí có chút gì đó ngọt ngào, tươi mới, như những mầm non đang chờ ngày bung nở. Đêm giao thừa, đất trời và lòng người hòa quyện, để cùng nhau đón chào một mùa xuân mới – mùa xuân của khởi đầu và hy vọng.
Và thế là một năm nữa lại bắt đầu, trong vị xuân ngọt lành của đêm giao thừa…